NIELWINK || Tình Ca Khoai Tây

Ngoại Truyện



1.

Phản ứng đầu tiên của Bae Jinyoung khi biết kẻ từng thuê nhà của Hwang Minhyun, chính là bạn học cùng lớp được nhiều người theo đuổi - Park Jihoon, mặt liền xám đen như cái bánh mì cháy. Không nói một lời, chạy thẳng đến nhà anh người yêu ăn vạ.

Nửa ngày lùng sục soi xét từng tấc đất tấc tường, thêm nửa ngày tra khảo ép cung kiêm hành hạ tra tấn, mới chuyển trạng thái từ 'cháy đen' sang 'ỉu xìu ngâm nước'. Hậm hực ngồi xếp tròn trên cái bàn ăn cơm, tay ôm đồng hồ bấm giờ, đối với kẻ đang đứng tấn chịu phạt nơi góc nhà, chỉ lạnh lùng quăng cho cái trừng mắt sắc như phi dao. Không phải cậu không tin tưởng tình cảm của người mình yêu, cũng không phải cậu nghi ngờ gì nhân phẩm của bạn học Park. Có điều, cô nam-quả nam cùng chung sống dưới một mái nhà. Kẻ ngọc thụ lâm phong, người tinh quang xán lạn, thử hỏi ai mà yên tâm cho nổi???

Chỉ khổ bác sĩ Hwang, làm phúc mắc tội. Cắn răng cầm hai xô nước, chân run rẩy muốn gãy làm đôi cũng chẳng dám mở lời xin xỏ. Phải chờ tới khi ai kia ngủ quên lăn lóc trên bàn ăn, mới mon men lại gần. Vươn tay ôm người yêu đang ngày một cao lớn về phòng, tự thề thốt với lòng rằng ngoài bảo bối dễ ăn dấm chua này, sẽ không bao giờ cho kẻ nào bước chân vào ngôi nhà của mình nữa. Một lần ngu là quá đủ rồi!!!


2.

Park Woojin đã từng nói, nếu đến Valentine mà chưa có người yêu, sẽ túm thằng bạn thân bắt nó làm một cặp với mình. Cơ mà, Giáng sinh vừa mới qua, lễ Tình nhân còn xa mới tới, thằng mặt giặc ấy đã chạy theo người khác, bỏ rơi cậu.


Thật sự thì..

Bạn bè như cái củ khoai tây!


"Nói đi, tớ có điểm gì thua kém Kang Daniel?"


Woojin ngửa mặt nhìn đường chân trời đang chuyển dần sang màu hồng rực, tiếng thở dài bất mãn vọng lại trên sân bóng ít người.


"Cái gì cũng hơn. Mắt to hơn, da đen hơn, răng khấp khểnh hơn, người thấp hơn, tuổi cũng ít hơn."


Hyungseob giật lon bia đang chực chờ trên môi người bên cạnh, đưa lên miệng mình nhấp lấy một ngụm rồi sảng khoái ngả lưng ra sau để gió lùa rối phần tóc mái lơ thơ trước trán.


"Hừ, vậy cậu nói tiếp xem, tớ có điểm gì thua kém Park Jihoon?"


Woojin dời đường nhìn từ những đám mây xốp hồng của nền trời phía xa, sang hai mảng phớt hồng vì hơi men trên má  bạn học họ Ahn. Rồi chưa đợi người ta trả lời đã tự động đánh mắt đi nơi khác, cúi đầu làu bàu..


"Sao cậu ta dám có người yêu trước.."


"Vì cậu ấy có người tỏ tình."


Hyungseob chăm chú nhìn khuôn mặt ngố tàu của  Woojin, đôi mắt thường ngày hay xếch ngược lên trêu chọc cậu, nay vì ghen tị với người khác mà cụp hẳn xuống. Biểu cảm giống hệt con Vàng ở nhà mỗi lần cậu đi học xa về mà quên không lại chào nó một câu. Tưởng tượng hình ảnh Park Woojin và cún Vàng đứng cạnh nhau có bao nhiêu trùng khớp, Hyungseob liền không nhịn được mà phụt cười thành tiếng.

Woojin cau có bặm môi, giữ lấy kẻ đang cười ngặt nghẽo, gằn giọng hỏi:


"Thế sao tên ngốc Ahn Hyungseob chưa chịu tỏ tình với tớ?"


"..."


"Nếu hôm nay cậu ta còn không thổ lộ, tớ nhất định.. nhất định sẽ tìm đến chỗ cậu ta.. cưỡng.. cưỡ..ng...gi..a..n..."


Lời chưa nói hết cần cổ đã không chịu nổi lực hút của Trái Đất mà đổ gục lên vai người ta. Say ngoắc cần câu, lay thế nào cũng không tỉnh. Vậy nên chuyện sau đó được ai kia ghé vào tai tỏ tình ra sao, lặp lại bao nhiêu lần, hay được cõng về kí túc xá như thế nào, bị ăn đậu hũ nửa người hay toàn thân.. chỉ có trời biết - đất biết - Ahn Hyungseob biết.


Park Woojin.

Còn lâu mới biết.


3.

Vào một sớm cuối đông, trời không cao và mây cũng chẳng trắng, Lai Kuanlin rốt cuộc cũng phát hiện, anh trai đáng yêu như cục kẹo đường đã chính thức thuộc về tay ông chú mắt híp rồi.

Nhìn đôi chim cu ríu rít che chung một chiếc áo khoác, cười cười nói nói chạy về dãy nhà trọ, Lai Kuanlin thực tâm muốn ném quả bóng màu cam đang ôm trên tay về phía mái đầu cao hơn ấy. Chỉ là mưa phùn thôi mà, có cần khoa trương vậy không? Cậu đây đứng tập bóng rổ dưới mưa vài tiếng đồng hồ cũng đâu có ướt át gì!


"Nhóc con, anh có ô này, đi chung không?"


Ong Seongwoo đi tập thể dục, tiện đường ghé qua nhà Daniel đòi tiền khám bệnh cho Hwang Minhyun. Tình cờ bắt gặp em trai trắng trẻo khôi ngô - tiếc là đầu óc hơi có vấn đề, trời mưa cũng không biết đường tìm chỗ trú, đành rủ lòng tốt ra tay giúp đỡ.

Liếc mắt nhìn chiếc ô chấm bi hồng chẳng chút nam tính, rồi chuyển sang khuôn mặt ông chú biến thái với ba nốt ruồi ngớ ngẩn trên má, Lai Kuanlin không nhanh không chậm phun ra ba chữ:


"Đồ dở người."


Nói đoạn liền tiêu sái bước đi, để lại bao ngỡ ngàng và bàng hoàng cho kẻ đang chết chân tại chỗ cùng chiếc ô kém manly..

Thanh âm nửa trầm nửa trong từ chất giọng thiếu niên mới lớn, từ từ xuyên qua tai, thấm vào tim rồi chạy ngược lên não, khiến 'ông chú' họ Ong phải mất nửa giờ sau đó mới hồi tỉnh. Ngơ ngác ngước nhìn bầu trời đông xám xịt, trông hàng mưa bụi lẩn khuất trong làn không khí, rồi lại ngó xuống chiếc ô hồng chấm bi mới mua tuần trước ở cửa hàng tiện lợi gần nhà, nghĩ ngợi một lúc rồi dứt khoát đi tới cái thùng rác hình chim cánh cụt mà phủi tay quăng đồ. Tiếp đó, quên luôn cả việc phải tìm Kang Daniel đòi tiền khám bệnh, Ong Seongwoo mải mốt quay lưng chạy về hướng nhà Kim Jaehwan. Đầu xuân vừa rồi cậu ta có nói cuối năm nay hắn sẽ gặp được ý trung nhân của đời mình. Kim Jaehwan thường xuyên bói toán trật lất. Nhưng duy nhất lần này Ong Seongwoo muốn dùng toàn bộ may mắn tích cóp hơn hai mươi năm để biến lời bói toán kia thành sự thật..


4.

Sau nhiều ngày tháng nghiên cứu sự tương hợp giữa họ Kang và họ Park, Kim Jaehwan rút ra kết luận, quả thật hai cái họ này không hề hợp thế phong thủy.

Điển hình như Kang Daniel và Park Woojin, mỗi lần giáp mặt liền như nước với lửa.

Hay Park Jihoon mỗi khi trông thấy bóng dáng giảng viên bộ môn kinh tế vĩ mô - Kang Dongho liền cun cút quay đầu.

Nghe phong phanh từ anh Jisung thì hình như sau khi trở về Canada, Park Anna có quen một cậu bạn trai tên Kang Euigeon gì đó, thấy bảo ngày nào cũng chiến nhau trăm trận.. trên game, bất phân thắng bại.

Chậc chậc, đúng là tối kỵ - tối kỵ!!!


"Mày đừng có luyên thuyên, tao với em nhà tao hơi bị hòa hợp nhé!!!!!"


Daniel ôm cổ thằng bạn vật xuống nền nhà, lấy cả thân hình hộ pháp mà nằm đè lên đe dọa.


"Ờ, hòa hợp đến nỗi dăm bữa nửa tháng lại chạy sang đây tìm chỗ ngủ."


Yoon Jisung đang tỉ mẩn cắt móng chân ở đằng xa, tiện mồm xen vào một câu.

Kang Daniel chán nản thả Kim Jaehwan đang gần nghẹt thở ra, phủi mông đứng dậy, đi về phía ghế sô pha mà nằm cuộn tròn thu lu trên ấy.


" Thế lần này lại là chuyện gì?"


Yoon Jisung gom đống móng chân vừa cắt vào tờ khăn giấy, mặt vô biểu tình lên tiếng hỏi. Đây đã là lần thứ ba hay thứ tư trong tháng này? Anh cũng lười chẳng buồn đếm nữa.


"Jihoonie.. à không, Park Jihoon, sáng nay canh lúc em không ở gần đã thả tim cho Hwang Minhyun trên instagram."


Mặt Daniel buồn thiu, giọng nói phát ra chẳng hề có sức sống.


"Ờ, thế à."


"Em ấy nói đi học không có thời gian trả lời tin nhắn của em. Nhưng.. lại ngang nhiên thả tim cho kẻ khác?!"


Ánh mắt Daniel long lên sòng sọc. Ngoài từ 'lồng lộn' Yoon Jisung thực sự không biết phải miêu tả biểu cảm của thằng em trai như thế nào cho phải.


"Ờ rồi Hwang Minhyun đăng ảnh gì? Ảnh nude? Toàn thân hay nửa người?"


"Ảnh cây cọ bồn cầu mới mua!"


Nói xong còn rúc đầu vào cái đệm mút phía dưới, tay vo tròn nghe chừng tức tối lắm.


À, thì ra là ghen với cái cọ bồn cầu..

Yoon Jisung bộ mặt như bị táo bón, đại diện chân thực cho hình ảnh 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép' mà lắc đầu ngao ngán. Nhà nuôi mãi mới được thằng em, cho ăn học đàng hoàng tử tế, trí tuệ phát triển bình thường, không khiếm khuyết bộ phận nào. Vậy mà chỉ cần là đụng tới chuyện của Park Jihoon, đầu óc liền tự động trở nên phế vật.

Kim Jaehwan khẽ thì thầm vào tai Jisung, một lần nữa khẳng định lại lời bói toán của mình.


"Em đã bảo rồi, họ Kang với họ Park là tối kỵ, tối kỵ!!!!!! Chúng nó mà lấy nhau em thề ngày nào cũng chạy đi rửa chân cho anh."


Lúc ấy thề thốt, Kim Jaehwan phừng phừng ôm ngọn lửa niềm tin vào 'pháp lực' cao cường, trên thông tin văn dưới tường địa lý của mình.

Mãi sau này, khi bưng chậu nước ba phần lạnh bảy phần nóng tới sát thành giường, tỉ mẩn rửa chân cho người ta, hắn mới thấm thía được câu nói:

'Trên đời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.'









Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật