ㅣYou and meㅣFanfictional BTS ㅣ

Em!!!



     Cơn mưa hạ hôm ấy làm ướt tóc em. Tôi vội vả che chiếc ô cho em thôi cảm lạnh. Tôi ngượng ngùng hỏi em vài câu nhỏ. Điều quan trọng là tên em tôi lại chẳng nhớ phải hỏi . Và đó là lần đầu tôi gặp em.
       Rồi lơ đễnh của định mệnh lại đưa tôi đến trước em một lần nửa. Em ngồi lặng lẽ, nhẹ lật từng trang sách đượm vàng bên làn khói cà phê nóng. Tôi đến bên bắt chuyện cùng em, sau hôm ấy tôi cùng em có với nhau cái hẹn mỗi cuối tuần.
       Ngày hôm ấy em cho tôi đọc từng dòng em viết. Tất cả thứ ấy tôi đều mang về đọc lại từng chút. Đóng thành quyển sách của em dành cho riêng tôi.
       Thoáng đượm một ngày tôi chợt biết. Biết rằng tôi đã yêu em mất rồi. Yêu từ bao giờ thì tôi không biết. Chỉ biết rằng tôi yêu em.
       Tôi cố gắng dừng mình yêu em. Tôi sợ yêu em hơn bất kì điều gì khi ấy. Vì yêu em tôi không biết cách để dừng. Nó là thứ cảm xúc khiến tôi muốn cho em biết về tôi nhiều hơn. Tôi muốn ôm em. Bên em mỗi ngày.
       Tôi muốn ngừng yêu em. Nhưng tôi không thể. Hay nói đúng hơn là tôi không nở. Không nở nhìn một cô gái lúc nào cũng một mình, dù chẳng bao giờ em bảo tôi em cô đơn nhiều lắm. Thế nhưng trong từng dòng em viết, tôi lúc nào cũng thấy em một mình.
     Em biết không?  Mỗi tối dù tôi đang ở đâu tôi vẫn muốn gọi em. Một câu chúc ngủ ngon thôi cũng được. Đơn giản vì tôi muốn nghe giọng em.
      Tôi còn nhớ hôm em ngây thơ đưa hình tôi cho kẻ em xem là "người bạn lạ mặt". Em bảo rằng em thương Kim Taehyung. Ngay lúc đấy tôi muốn gõ đầu em mà bảo, Kim Taehyung ở ngay trước em đây. Và cũng chính khoảnh khắc ấy ,tôi xác định ,tôi sẽ yêu em, hiện tại và sau này. 
        Đêm Giáng Sinh ấy tôi nói tôi thương em. Em lại ngại ngùng bảo em thương Kim Taehyung. Tôi bước đi chẳng phải vì mất mặt, mà chỉ đơn giản là tôi muốn ngăn nước mắt. Em thương kẻ như tôi nhiều đến thế ư? Một kẻ chẳng bên em lấy một ngày. Một kẻ lúc nào cũng để em cô đơn. Một kẻ sợ em làm ảnh hưởng sự nghiệp nên tránh né em bằng cái danh " người bạn lạ mặt " . Xin lỗi em , nhiều lần xin lỗi em.
       Nhưng rồi tại sao ,vào một ngày, em lại bảo em ngại yêu tôi. Tôi chẳng biết làm gì để cho em hiểu cả. Chỉ biết trao em nụ hôn đầu trong cuộc đời. Chỉ mong nó đủ sâu sắc thay lời muốn nói.
       Sáng hôm ấy tôi đến quán cà phê nhỏ. Bóng hình kia lại chẳng thấy đâu. Chờ em từ khi chiều tà cho đến nửa đêm. Quán cà phê đóng, chẳng tiếp khách nửa.
      Anh gọi em một lần rồi hai lần. Gọi nhiều đến nổi anh không đếm nổi nửa
     Anh nhắn em một tin rồi hai tin. Nhắn nhiều yêu thương hơn cả giọt mưa ngoài kia. 
       Anh tìm em trên các góc phố nhỏ. Gốc phố quen em hay lui tới. Nhưng chẳng thể gặp lại em nửa. Khi ấy anh đã sợ lắm. Sợ nhiều thứ dù vu vơ lắm em à. Nhìn cơn mưa ngoài hiên thôi, anh cũng thấy hình ảnh em đang khóc.
      Rồi anh quyết định sẽ quên em. Như cho chính mình một lối thoát. Thế mà anh đã sai. Anh cứ nghĩ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Nhưng thời gian chẳng khiến anh quên đi em
      Hôm đấy trong ánh đèn lấp lánh. Anh thấy em ngồi phía dưới kia. Anh chẳng dám nhìn em lâu, sợ em phát hiện.Sợ bản thân lại yếu đuối trước em. Sợ những yêu thương giấu đi bị khai quật. Anh cứ vờ như chưa từng thấy em cho nhẹ lòng.
      Rồi dòng người dần bước vội, em vẫn ngồi đấy. Em lưu lại khung cảnh. Anh đưa máy lưu lại bóng hình em. Hình ảnh ấy càng khiến anh đau xót. Sau em lại một mình nửa vậy, cô gái của anh. Nhìn khung cảnh trống không và tâm tối. Chỉ dáng em nhỏ bé giữa khán phòng, tay cầm máy ảnh vụng về lưu giữ. Cô gái ơi, bao giờ em mới hết cô đơn.
        Anh sợ em đi rồi níu kéo em lại. Anh sợ em sẽ cô độc một mình. Sợ em buồn chẳng có người bên cạnh. Lỡ như đông về ai nắm bàn tay em.     

      Em và anh lại bắt đầu lại . Sang trang rồi, ta viết lại nha em. Viết lại những yêu thương ta còn dang dở. Cả những ngày nắng ấm ta xa nhau. Hãy cùng anh viết dày đi trang vở. Cùng anh đi đến cuối cùng của thời gian.
       Ngay giờ đây anh lại nắm tay em đi trên con phố nhỏ. Cánh hoa đào vẫn cứ rơi, rơi trên mái tóc rồi rơi trên bậc thềm. Em bất giác cho anh nghe ba chữ. Em nói rằng " Em yêu anh "
   Anh cũng yêu em, cô gái à. Đừng tự dưng để anh một mình nửa. Anh sợ cô đơn cũng sợ em cô đơn.
     Anh thích cùng em trong yêu thương như một gia đình.
     Thích cùng em đi đóng khung thế giới
      Thích đọc từng dòng em viết cho anh.
      Anh thích cùng em ở bên nhau đến già.
     
    Anh muốn cùng em viết nên câu chuyện của chúng ta
     
      


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật