[P1] Thiên Y Phượng Cửu / Quỷ Y Chí Tôn

Chương 263 - 270



Chương 263: Dừng ở đây!

Nghe được những lời Phượng Cửu nói, trên mặt Kha hội trưởng tươi cười càng tăng. Nhưng, khi hắn nhìn đến thần sắc của mọi người chung quanh, cùng với những người đã sợ tới mức ngồi liệt dưới mặt đất, không thể không kinh ngạc, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với bọn họ vậy?"

Phượng Cửu liếc mắt nhìn những người đó một cái, khóe miệng ngậm một nụ cười mang theo vài phần nghiền ngẫm, nói: "Có lẽ...... là bị dọa sợ!"

Lúc này, thành chủ đã hồi phục lại tinh thần, liên tục tiến lên hành lễ bồi tội: "Quỷ Y các hạ, Thường mỗ có mắt không tròng, không ngờ nhận nhầm Quỷ Y. Ta thật sự...... Ài!"

"Nhận nhầm Quỷ Y? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Kha hội trưởng kinh ngạc liếc mắt nhìn Phượng Cửu và Thường thành chủ một cái, thầm nghĩ: Chẳng lẽ trước đó, nơi này đã xảy ra đại sự gì?

"Sự tình đã qua, không cần nhắc lại."

Trong khi nàng nói, nhìn về phía vài tên lão giả đang run rẩy quỳ trên mặt đất, ánh mắt hơi trầm xuống, bước lên phía trước, đi tới trước mặt bọn họ nói: "Sự tình hãy dừng ở đây, các ngươi quay về đi!"

Vừa nghe được lời này, mấy người đang quỳ trên mặt đất kích động đến nỗi suýt nữa rơi lệ. Khi bọn họ vừa nghe thấy thiếu niên hồng y này chính là Quỷ Y, vốn nghĩ vậy là kết thúc, và cũng là kết thúc của Liễu gia bọn họ. Không nghĩ tới, thiếu niên đã thật sự buông tha bọn họ, không hề truy cứu.

Điều này, điều này......

"Đa tạ Quỷ Y, đa tạ......"

Bọn họ cúi đầu cảm kích, cảm tạ từ tận đáy lòng. Bởi vì hắn đã giơ cao đánh khẽ, bảo vệ Liễu gia bọn họ thoát khỏi họa kiếp một hồi diệt môn.

Ngay lập tức, bọn họ mang theo người nhanh chóng rời đi, không dám dừng lại lâu hơn ở chỗ này, phảng phất giống như sợ thiếu niên lại thay đổi chủ ý.

"Quỷ Y các hạ, thỉnh đến phủ Thành Chủ nghỉ tạm, cho Thường mỗ một cơ hội bồi tội." Thành chủ một bên mở miệng nói, muốn tìm cách để vãn hồi những sự tình đã làm sai lúc trước.

Ánh mắt Kha hội trưởng dừng trên người Thường thành chủ xem kỹ, trong mắt xẹt qua ánh sáng, bồi tội?

"Không cần." Phượng Cửu thờ ơ nói, sau đó nói với Lãnh Sương bên cạnh: "Ngươi nắm dây cương Lão Bạch lên đây."

Lãnh Sương nhìn theo ánh mắt Phượng Cửu, lập tức nhìn thấy một con ngựa béo quỳ rạp trên mặt đất đang ngáy ngủ say sưa. Mặc dù nàng cảm thấy kỳ lạ, vì sao chủ tử lại có được một con ngựa béo như thế, nhưng nàng vẫn tiến lên nắm lấy cương ngựa.

Do dây cương bị động tới, Lão Bạch lập tức tỉnh lại, khi nhìn thấy Lãnh Sương một thân hắc y lộ ra hơi thở lãnh lùng quyến rũ, nước miếng chảy ra, tự mình đứng lên và tiến đến gần nàng.

"Ta đã phân phó chi nhánh chợ đen bên kia chuẩn bị nơi nghỉ. Như vậy đi, chúng ta hãy đi trước, những chuyện khác chờ sau này hẵng nói." Kha hội trưởng nói, làm ra thủ thế mời Phượng Cửu.

"Ân." Phượng Cửu lên tiếng, cất bước đi về phía trước, tuy nhiên, nàng vừa mới nện bước, đột nhiên dừng lại, ánh mắt giống như suy tư điều gì, nhìn kỹ về một chỗ nào đó.

Thấy Quỷ Y dừng bước chân lại, Kha hội trưởng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có." Nàng lắc lắc đầu, lúc này mới cất bước đi tới phía trước.

Lãnh Sương mang Lão Bạch đi theo phía sau, đoàn người đi về phía chi nhánh chợ đen, không bao lâu sau, biến mất trước Dự Vân lâu......

.....Edit & Dịch: Emily Ton....

Trong chỗ tối, Hôi Lang và Ảnh Nhất nhìn nhau, nhìn về phía chủ tử bọn họ, hỏi: "Chủ tử, không bắt Quỷ Y quay về sao?"

"Ai nói với ngươi bổn quân muốn bắt hắn trở về?" Diêm Chủ quét mắt liếc nhìn hai người một cái, phất ống tay áo một cái, cũng lập tức xoay người rời đi.

Thấy chủ tử rời đi, hai người ngây ngẩn cả người, Hôi Lang hạ giọng hỏi: "Chẳng phải chủ tử chạy tới nơi này là vì Quỷ Y hay sao? Không phải muốn bắt hắn trở về? Vậy tới đây làm gì? Đừng nói với ta, chỉ tới đây để liếc hắn một cái, đúng không?"

Ảnh Nhất liếc mắt nhìn hắn, mặt không có biểu tình nói: "Vấn đề này, ta cảm thấy ngươi có thể đi hỏi chủ tử." Giọng nói rơi xuống, cũng lập tức rời đi.

"Hỏi chủ tử? Ngươi muốn chủ tử lột da ta sao!" Hôi Lang nói thầm, đề khí nhảy lên đuổi theo.

Chương 264: Đêm khuya tới chơi!

Sau khi bọn họ rời đi, toàn bộ trước Dự Vân lâu là một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau đó cũng không có người nào lên tiếng, chỉ trao đổi ánh mắt cho nhau trước khi vội vàng tan đi......

Trong khi đó phía bên kia, Phượng Cửu đi vào sân nghỉ ngơi nơi chi nhánh chợ đen đã chuẩn bị cho nàng, thay bộ hồng y nhiễm máu trên người, sau khi tắm gội một phen mới bước ra bên ngoài sân.

"Chủ tử, ta đã sai người chuẩn bị vài thứ, ngài ăn một chút trước đi!"

Lãnh Sương nhìn dung nhan Phượng Cửu đã khôi phục lại, trong lòng thật sự vui mừng, nói: "Lão thái gia bọn họ nếu như biết dung nhan chủ tử đã khôi phục, nhất định sẽ rất vui."

"Mặc dù bị người Diêm Điện bắt đi, tuy nhiên, một chuyến này ta thật đúng là đã thu hoạch không ít." Nàng cười và phất hồng y một cái, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, nhìn trên bàn những món ăn yêu thích của mình, không thể không cười híp mắt nhìn về phía Lãnh Sương.

"Lãnh Sương, có ngươi ở bên người thật tốt. Ngươi xem, ngay cả ta muốn ăn gì đều không cần ta nói ngươi cũng biết." Phượng Cửu cầm lấy chiếc đũa vừa ăn, vừa nói: "Ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi! Dù sao một mình ta ăn cũng không hết."

"Không cần chủ tử, ta đã để lại một phần ở bên phòng bếp." Nàng đi tới bên cạnh bàn múc giúp chén canh cho chủ tử mình.

"Đúng rồi, sau đó chuyện gì đã xảy ra ở đại hội phẩm dược?" Nàng vừa ăn vừa hỏi, lâu rồi nàng không có tin tức, cũng không biết sau đó hiệp hội có giành được vị trí đầu tiên hay không?

"Là chợ đen đứng đầu."

Lãnh Sương nói, nhìn đồ nàng ăn, hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: "Bất quá chủ tử, trong khoảng thời gian ngài bị bắt, bên ngoài vẫn có dược của ngài được mang ra bán đấu giá rất cao, cũng chính vì nguyên nhân như vậy, trong khoảng thời gian này danh tiếng Quỷ Y gần như tất cả các thành trấn lớn đều có thể nghe thấy."

"Việc này hẳn là do Diêm Chủ kia làm, mặc dù không hiểu rõ hành động này của hắn có ý gì, nhưng, cũng không gây hại gì với ta." Nghĩ đến Diêm Chủ kia, nàng liền nghĩ đến Thôn Vân thú mà Liễu gia chủ triệu hoán, nhưng Thôn Vân thú lại không hề tới.

"Lãnh Sương, khi các ngươi tới có nhìn thấy một con thánh thú?"

Lãnh Sương nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không nhìn thấy, nhưng thật ra có nghe được một tiếng rống lên, lúc ấy chúng ta đã vào thành."

"Nga, như vậy sao!" Nàng gật gật đầu, cảm thấy thánh thú kia sẽ không vô duyên vô cớ không xuất hiện, còn có Diêm Chủ kia, trong Lục Đạo thành có tai mắt bọn họ, không có khả năng sự tình nháo trước Dự Vân lâu lớn như vậy mà hắn không biết.

Có lẽ, khi đó trực giác của nàng cũng không sai, lúc ấy hắn chắc hẳn đang ở vùng phụ cận.

Nhưng, hắn rốt cuộc hắn muốn làm gì? Nếu như muốn bắt nàng trở về, hắn có không ít cơ hội xuống tay, nhưng hắn vẫn không làm như vậy. Còn có thánh thú kia, rõ ràng nàng có nghe được tiếng rống giận nhưng nó lại không xuất hiện. Vì vậy, nàng suy đoán việc này chắc chắn có quan hệ với Diêm Chủ.

Bởi vì hôm nay sự tình phát sinh quá nhiều, khi màn đêm buông xuống, Phượng Cửu lập tức nghỉ ngơi sớm. Lãnh Sương muốn thủ ở trong viện, nhưng bị Phượng Cửu kêu trở về nghỉ ngơi.

Đối với Kha hội trưởng, vì cảm thấy sự tình hôm nay khá kỳ lạ, vì thế sau khi đưa Phượng Cửu đến viện thượng nghỉ ngơi, hắn lập tức tìm người nói hết một lần về sự tình phát sinh trước Dự Vân lâu hôm nay.

Sau khi biết toàn bộ sự tình, Kha hội trưởng thật lâu cũng không nói gì, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể tin được, Quỷ Y dám một mình chống lại một gia tộc trung đẳng, thậm chí còn đạt được toàn thắng......

Đêm dần trở nên sâu hơn, trong sân là một mảnh yên lặng. Vào lúc này, một thân ảnh màu đen xuyên qua hậu viện giống như đang ở nhà mình, đạp trên gió xẹt qua mái hiên, lặng yên không tiếng động đi vào một chỗ trong sân, nhảy qua cửa sổ, tiến vào trong phòng......

Chương 265: Một lời thú nhận!

Edit & Dịch: Emily Ton.

Gần như cùng lúc với thân ảnh màu đen tiến vào trong phòng từ cửa sổ, trong phòng một mảnh đen nhánh lập tức hơi sáng lên. Một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi mang theo một chút lười biếng truyền ra từ trong phòng.

"Diêm Chủ, bây giờ đã hơn nửa đêm, ngươi không ở nhà ngủ, chạy tới nơi này của ta làm gì?"

Nghe được lời này, ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ khẽ nhúc nhích, khóe môi hơi gợi lên, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính cũng truyền ra từ trong miệng: "Ngươi biết bổn quân muốn tới?"

Giọng nói vừa rơi xuống, hắn đã nện bước chân đi đến trong phòng, một bước, hai bước tới gần.

"Diêm Chủ, khi ta ngủ không mặc quần áo!"

Bước chân hắn dừng lại, nụ cười bên môi càng sâu hơn, giọng nói trầm thấp giống như rượu ngon, lộ ra ý vị nhè nhẹ làm say lòng người: "Không sao, bổn quân không ngại."

Trong phòng, khoé miệng Phượng Cửu vừa kéo, xoay người ngồi dựa ở đầu giường, lập tức nhìn thấy thân ảnh bôi đen cất bước đi đến. Một đôi mắt đen nhánh thâm thúy ngậm theo một luồng sáng dừng ở trên người nàng, lông mày nhướng lên, giống như đang hỏi: Không phải ngươi đã nói, ngươi không mặc quần áo sao?

Nàng cười híp mắt, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt, vừa cười đắc ý vừa kiêu ngạo: "Biết Diêm Chủ muốn tới, sao ta có thể quần áo không chỉnh tề đây? Vì thế, tối nay ta đã ngủ cùng với quần áo của mình."

"Đang đợi bổn quân?"

Hắn đi tới mép giường mới dừng bước chân lại, đứng ở trước giường, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang ngồi ôm chăn trên giường. Mặc dù nàng vẫn mang một thân nam trang, bất quá, tối nay có lẽ là nàng đã nghỉ ngơi trước đó, vì thế mái tóc vẫn thả xuống rối tung.

Nhìn mái tóc đen như tơ xoã xuống phía sau lưng nàng, có vài sợi buông xuống ở một bên gương mặt, khiến nàng tăng thêm vài phần nữ tính quyến rũ, khiến ánh mắt hắn dần dần trở nên sâu hơn.

Phượng Cửu đang ôm chăn bị ánh mắt thâm thuý kia của hắn nhìn chằm chằm cực nóng như vậy, cả người lập tức không được tự nhiên. Nàng ngượng ngùng cười, hỏi: "Diêm Chủ, lão ngài tới tìm ta có chuyện gì không?"

Nghe được cách xưng hô của nàng, Diêm Chủ nhíu mày: "Bổn quân rất già hay sao?"

"......"

Phượng Cửu không nói nên lời, chỉ muốn nói, Diêm Chủ, lão ngài nắm sai trọng điểm rồi, được chứ?

"Bổn quân rất già hay sao?"

Hắn hỏi lần thứ hai, dường như vấn đề này rất mẫn cảm với hắn. Một đôi mắt thâm thuý như hắc đồng gắt gao nhìn nàng chằm chằm, phảng phất như nếu nàng không nói ra đáp án khiến hắn vừa lòng, hắn sẽ không bỏ qua như vậy.

"Hắc hắc, ngươi không già, không già." Nàng ngượng ngùng cười, cảm thấy hắn đã bị động kinh, không ngờ còn tích cực nói tới vấn đề này với nàng.

Ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ nhìn nàng thật sâu, tầm mắt nóng bỏng rơi xuống trên gương mặt mềm mại của nàng, ánh mắt hơi lóe, nghiêm túc mở miệng.

"Bổn quân hiện tại đã 25 tuổi, vẫn chưa có hôn phối."

"Phốc!"

Nàng nghe được lời này, lại nhìn thấy khuôn mặt cứng rắn nghiêm túc kia của hắn, không thể không nín được buồn cười, vì thế bật cười thành tiếng. Nàng vội vàng dùng tay che miệng lại để nhịn cười, ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nói: "Điều này... Diêm Chủ! Với vẻ bề ngoài của ngươi...... Ách, không phải, ý ta là......"

"Ngươi nghe không hiểu ý của bổn quân?"

Hắn ngắt lời nàng nói, ánh mắt phức tạp lấp lánh nhìn nàng. Hắn đều đã nói rõ ràng như vậy, sao nàng vẫn không hiểu được?

Nghe vậy, Phượng Cửu ngẩn ra, chớp chớp mắt, ngơ ngác nói: "Còn không phải là ngươi đã 25 tuổi, vẫn chưa thành thân hay sao? Ta nghe hiểu mà!"

Thấy vậy, sắc mặt Diêm Chủ đen lại, cũng không biết là bực mình vì nàng không hiểu rõ, hay là bực mình do hắn không giỏi thú nhận cảm xúc của mình.

Thấy nàng mang vẻ mặt vô tội nhìn hắn, giống như không biết hắn đang tức giận cái gì. Hắn không thể không có chút xấu hổ, buồn bực. Đột nhiên, hắn cúi người xuống, đè nàng ở trên giường.

Chương 266: Trâu già và Cỏ non!

"Ngươi đang làm gì vậy?!"

Hành động đột ngột và bất ngờ của hắn khiến nàng bị dọa sợ, hai mắt trừng lên trong khi hai tay theo bản năng chống ngực hắn, không cho hắn áp xuống. Nhưng hơi thở nam tính đột nhiên để sát vào gần, cùng với gương mặt tuấn tú và tràn ngập mị lực đột nhiên phóng to ở trước mặt nàng, vẫn khiến trái tim nàng đập mạnh trong giây lát.

Ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ chăm chú nhìn nàng, hai tay chống ở hai bên người nàng, cả người bao phủ ở trên người nàng, vây nàng ở dưới thân để ngăn nàng trốn thoát.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của nàng, ngửi thấy mùi hương dược thuộc về nàng, ánh mắt hắn tối sầm lại, nuốt nuốt cổ họng, giọng nói trầm thấp hơi khàn mang theo từ tính: "Ngươi thật sự không hiểu bổn quân muốn làm gì sao?"

Phượng Cửu nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại để sát vào trước mặt nàng, đành phải nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: "Điều đó... Diêm Chủ, hai ta đều là nam, ngươi đè ta xuống giường  như vậy thật sự không tốt lắm, nếu người nhìn thấy sẽ hiểu lầm."

Mặc dù nàng cảm thấy hắn là người nắm bắt rất tốt, nhưng, toàn thân nam nhân này đều tràn ngập hơi thở nguy hiểm, nàng sợ trêu chọc hắn sau này sẽ khiến bản thân mình phiền toái. Hơn nữa, sự cường đại của hắn nàng không thể nào đoán trước, đánh cũng không thể thắng được hắn. Vì thế, tốt nhất vẫn đừng có liên quan gì với hắn.

"Ngươi là nam sao?"

Trong đôi mắt đồng sâu thẳm của hắn xẹt qua một nụ cười, lướt qua chớp nhoáng, nhanh đến nỗi không thể nào phát giác.

"Đương nhiên!"

Nàng cao giọng nói, nhưng ở dưới ánh mắt của hắn, cảm giác như có một chút không đủ tự tin.

Diêm Chủ nhìn gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ dưới thân mình, hô hấp càng trở nên nặng nề hơn.

Khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim nàng đập thình thịch, nhìn miệng nhỏ mọng nước lúc đóng lúc mở trong khi nói chuyện. Hắn phát hiện ra rằng, hắn không hề nghe thấy nàng đang nói những gì, bởi vì toàn bộ lực chú ý đều nằm ở trên đôi môi đỏ ướt át lấp lánh đầy quyến rũ của nàng.

Thật sự muốn hôn lên đó, nếm thử tư vị kia......

Và ý niệm trong đầu, cùng với xúc động trong lòng, khiến hắn đi theo sự thôi thúc đó. Toàn bộ thân mình hắn dần dần đè nặng xuống, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, càng thêm cực nóng dừng ở trên môi đỏ mê người.

Phượng Cửu ngây dại!

Nhìn khuôn mặt hắn dần dần hạ thấp xuống, nàng giật mình kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Người nam nhân trước mắt này thật sự chính là đại thúc râu ria mà ở trong Cửu Phục Lâm bị nàng không cẩn thận hôn một chút đã ngất xỉu sao?

Từ khi nào hắn trở nên không biết xấu hổ như vậy?

Mắt thấy môi mỏng gợi cảm sắp phải hôn lên môi nàng, nàng để hai tay ở trên ngực hắn nhưng làm thế nào cũng không thể đẩy hắn ra, nó giống như một ngọn núi lớn đè ép xuống dưới. Thấy vậy, nàng ánh mắt vừa chuyển, lập tức kêu thành tiếng.

"Đại thúc!"

Tiếng đại thúc này, quả nhiên khiến Diêm Chủ ngây ngẩn cả người. Ánh mắt vốn chỉ dừng ở trên môi đỏ đã nhìn cao hơn về phía bên trên, liền nhìn thấy tiểu nữ nhân đang mang vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn, phảng phất như sự tình hắn đang làm là tội ác tày trời không thể tha thứ. Cho dù da mặt hắn dày thế nào, lúc này cũng ngượng ngùng nếu tiếp tục.

"Đại thúc, mặc dù ngươi thèm khát nam sắc, nhưng cũng không nên xuống tay với ta! Ta mới 15-16 tuổi, chỉ là cỏ non vừa mới vừa mọc mầm, ngươi không biết xấu hổ khi ăn cỏ non như ta hay sao?"

Nghe được lời này, khóe miệng Diêm Chủ không nhịn được bắt đầu run rẩy. Trên khuôn mặt tuấn tú cũng ngay lập tức đen lại, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn vẻ mặt vô tội của tiểu nữ nhân một cái, trong lòng nghẹn một cơn thịnh nộ không thể phát ra.

"Ý của ngươi là trâu già bổn quân không nên ăn cỏ non ngươi sao?"

Hắn nói, có cảm giác nghiến răng nghiến lợi vài phần. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn bóp chết nữ nhân luôn khiến người tức giận này.

Chương 267: Lễ vật!

"Hắc hắc, ta không nói như vậy."

Nàng ngượng ngùng cười, thấy sắc mặt hắn đen lại, trong mắt có chút xấu hổ buồn bực, vội vàng nói: "Mau đứng lên, hai đại nam nhân cứ như vậy thật là khó coi!"

Nghe được lời này, Diêm Chủ gần như bật cười, di chuyển và lui ra phía sau một bước, sau đó lấy ra một vật từ trong không gian, trực tiếp nhét vào trong lòng ngực nàng với khuôn mặt đen tối, xoay người lập tức chạy đi.

Phượng Cửu giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại đã sờ thấy một vật nhỏ lông mềm như bông, khiến nàng phải cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt không thể không sáng ngời lên: "Oa! Cún con từ đâu ra? Đẹp quá!"

Trong lòng ngực là một vật nhỏ bụ bẫm có bộ lông trắng mượt mà, toàn bộ giống như quả bóng thịt, bộ lông trắng như tuyết có chút phồng lên, lúc này đôi mắt xanh lam đang nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng nho nhỏ, khiến nàng nhịn không được bắt đầu vuốt ve bộ lông.

"Cún con!"

Nàng vui sướng gọi, chợt nghĩ đến Diêm Chủ kia xoay người chạy đi, ngẩng đầu nhìn lên, đã không nhìn thấy thân ảnh hắn.

"Thật không ngờ hắn sẽ đưa một chú cún con cho ta làm sủng vật." Nàng nói thầm, cũng không tiếp tục để ý tới hắn, chỉ xoa nhẹ bộ lông chú cún nhỏ và cười híp mắt, nói: "Đã có lão Bạch, vậy ngươi gọi là tiểu Bạch thì như thế nào?"

Giọng nói vừa rơi xuống, giống như chợt nhớ tới điều gì, lại nói: "Tiểu Bạch dường như không ổn lắm, chủ nhân trước của lão Bạch chính là tiểu Bạch rồi!"

"Ân, vẫn nên gọi Cầu Cầu thì hơn." Nàng vỗ đầu nhỏ của nó và nói, quyết định xong việc đặt tên cho nó.

Trong khi đó, Phượng Cửu đang ôm Cầu Cầu cũng không nhìn thấy được, vật nhỏ ghé vào trong lòng ngực nàng mang một đôi mắt sắc màu xanh lam đang tràn đầy phẫn nộ, nhưng lại không dám làm gì nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một chú 'cún con'.

Hôm sau, khi Lãnh Sương nhìn thấy trong lòng ngực chủ tử nhà nàng đang ôm một quả cầu thịt ra ngoài, hơi ngẩn người ra, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Chủ tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong."

Phượng Cửu vừa ngồi xuống, vừa giúp Cầu Cầu ăn, nhưng thấy nó ngạo kiêu quay đầu, hiển nhiên tỏ thái độ rất khinh thường.

Thấy vậy, nàng cũng không để ý, sau khi dùng đồ ăn sáng xong thì giao Cầu Cầu cho Lãnh Sương chăm sóc, bản thân mình thì đi về phía trước viện, dự định bàn kế hoạch tiếp theo với Kha hội trưởng.

Trong đại sảnh.

"Ha ha ha, Quỷ Y lão đệ, ngươi đã tới! Tới tới tới! Mời ngồi."

Kha hội trưởng sai người dâng trà bánh lên, chờ Phượng Cửu ngồi xuống xong, lúc này mới nói: "Chợ đen chúng ta lần này thật sự muốn cảm ơn ngươi, nếu không phải là ngươi, năm nay cũng không thể nắm được giải nhất, nhưng Kha mỗ thực sự băn khoăn chính là, đã khiến Quỷ Y lão đệ kinh hãi vì bị người Diêm Điện bắt đi."

Giọng nói rơi xuống, hắn cười nhìn về phía Phượng Cửu, nói: "Ta đã chuẩn bị hậu lễ, để cảm tạ Quỷ Y lão đệ." Đôi tay của hắn vỗ vào nhau, lập tức nhìn thấy hai gã hộ vệ bưng khay đi đến.

Phượng Cửu nhìn qua, thấy trên khay phủ một tấm vải đỏ, không thể nhìn ra đó là gì. Nàng không nói gì, nhưng khóe môi lặng lẽ ngậm một nụ cười.

Kha hội trưởng tiến lên và xốc vải đỏ lên, cười nói với Phượng Cửu: "Đây là san hô hồng ngọc ở dưới đáy biển, là san hô cực phẩm, chỉ dùng để ngắm, nhưng nó có tác dụng an thần. Hơn nữa, linh lực của san hô hồng ngọc rất dồi dào, nếu đặt nó ở phòng ngủ hoặc chỗ tu luyện càng có trợ giúp tăng tu vi lên."

"Cảnh đẹp ý vui, xác thật là thứ tốt." Phượng Cửu gật gật đầu, ánh mắt dừng lại ở trên san hô đỏ mỹ lệ loá mắt, nhìn về phía món đồ thứ hai.

"Ha ha, món đồ thứ hai, chính là thiên tằm tuyết y, là ta cố ý tìm nó để tặng cho lão đệ." Hắn xốc vải đỏ lên, bên trong hiện ra một bộ đồ màu trắng bạc trông như bộ áo giáp mềm mại.

Chương 268: Phi thuyền xa hoa!

Kha hội trưởng nhìn bộ thiên tằm tuyết y, nói: "Chính xác mà nói, đây là một bộ pháp bảo có năng lực phòng ngự, nó có thể ngăn cản ba lần công kích của tu sĩ Kim Đan, có thể ngăn cản một lần công kích của tu sĩ Nguyên Anh, chỉ cần mặc vào người, nó sẽ tự động căn chỉnh thân hình bản thân, biến lớn hoặc thu nhỏ để hợp với cơ thể mình. Có tuyết y này, sau này nếu lão đệ gặp phải nguy hiểm cũng có thêm một lớp bảo vệ."

Nhìn thấy hai loại lễ vật khác biệt này, biểu tình trên mặt Phượng Cửu dịu đi vài phần, nhìn về phía Kha hội trưởng, chắp tay nói: "Hai lễ vật này hiển nhiên đã khiến Kha huynh tiêu phí không ít công phu, ta đây đa tạ trước."

Nghe Quỷ Y nói một câu Kha huynh, trong lòng Kha hội trưởng vui sướng, cười ha ha thành tiếng: "Lão đệ thích là tốt, thích là tốt." Trong khi nói, lại lấy từ trong ống tay áo ra một thứ khác, cười nói với Phượng Cửu: "Đó là hai món lễ vật, cái này là thù lao do lão đệ giúp chợ đen giành được giải nhất."

"Lão đệ nhìn xem." Hắn mở rộng lòng bàn tay, lộ ra một chiếc thuyền nhỏ xa hoa tinh xảo.

"Đây là......" Phượng Cửu kinh ngạc nhìn về phía hắn.

"Ha ha, đây là một kiện pháp khí phi hành thượng phẩm, có thể phóng to thu nhỏ, khả năng cất chứa được trăm người. Mọi thứ đều được trang bị đầy đủ hết, tất cả những đồ vật cần dùng đều đã có trong đó. Có thể được xem như là phi thuyền xa hoa."

Kha hội trưởng nhìn sự kinh ngạc trong mắt Quỷ Y, cười nói: "Có phi thuyền này, lão đệ muốn quay lại Diệu Nhật Quốc đều có thể đi bất cứ lúc nào, không chỉ có như thế, ở quốc gia dưới đẳng cấp 5, chỉ cần đăng ký một chút là phi thuyền có thể tùy tiện đi vào."

Phượng Cửu tiếp nhận và nhìn nó, trên mặt tràn ra ý cười: "Nếu vậy, ta sẽ nhận nó."

Thứ này, cũng giống như máy bay thời hiện đại, muốn đi nơi nào đều rất thuận tiện. Điều này thật sự quá tốt! Từ những gì nàng biết về giá cả của pháp khí nơi này, phi thuyền này chính là vật vô giá ở trên thị trường. Rốt cuộc, ngay cả hoàng thất Diệu Nhật Quốc cũng không có vật xa hoa như vậy.

Sau khi nhận được những món lễ vật hào phóng như vậy, nàng có chút hơi ngượng ngùng. Vì thế, nàng lấy ra một cái bình nhỏ từ trong không gian, nói: "Kha huynh, đây là ngưng linh dịch do ta điều phối ra, Kha huynh hãy tìm thời gian ăn nó vào, hẳn là có thể trợ ngươi đột phá phẩm cấp trước mắt."

"Ngưng... ngưng linh dịch?"

Nghe được lời này, Kha hội trưởng có chút kích động. Hắn ở thị trường chợ đen nên biết được, dược tề mà Quỷ Y đã điều phối ra gần đây, có một loại dược gọi là ngưng linh dịch. Thường thành chủ cũng đã uống xong một lọ sau đó mới đột phá nút thắt mà hắn ta đã lâu không thể đột phá. Ngay cả khi hắn là hội trưởng chợ đen, gần đây hắn cũng chỉ nghe nói về ngưng linh dịch, nhưng chưa từng thấy qua. Hắn không ngờ Quỷ Y vừa ra tay chính là một lọ ngưng linh dịch, lại còn cho hắn?

Phượng Cửu hơi mỉm cười: "Ân, là ngưng linh dịch, thật ra, ta còn muốn làm phiền Kha huynh một việc."

Cầm ngưng linh dịch, Kha hội trưởng kích động đến nỗi có chút hoảng hốt, vừa nghe lời này của Quỷ Y, lập tức hỏi: "Chuyện gì? Lão đệ mời cứ nói, chỉ cần vi huynh có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối."

Hắn biết, có quan hệ tốt với Quỷ Y chính là điều tốt nhất! Ngưng linh dịch! Đây chính là thánh dược thăng cấp. Bên ngoài mọi người đều điên loạn để tranh đoạt bằng được một lọ, hiện tại đừng nói Quỷ Y có chuyện muốn hắn hỗ trợ, cho dù đó là mười vấn đề, hắn cũng đồng ý hết.

"Ta cần một số sách về thuật luyện đan, còn thỉnh Kha huynh hỗ trợ tìm một chút."

"Ha ha ha, cái này không thành vấn đề, quay lại ta sẽ cho ngươi đưa qua cho lão đệ."

Hắn sảng khoái đáp lời, việc này với hắn mà nói không khó xử lý, tuy nhiên, khi giọng nói rơi xuống, hai mắt hắn mới sáng lên, nhìn thiếu niên hồng y trước mắt, hỏi: "Lão đệ, chẳng lẽ ngươi cũng là một vị luyện đan sư hay sao?"

Chương 269: Nghị luận sau lưng chủ tử!

Phượng Cửu cười cười, nói: "Dược tề và luyện đan hẳn là cùng một nhà, học một chút, ta nghĩ chắc hẳn là không khó."

"Ha ha ha, với thiên phú và tài năng của lão đệ, ta tin tưởng nhất định cũng sẽ trở thành một luyện đan sư xuất sắc. Ngươi yên tâm, chuyện sách học cứ đặt ở trên người ta." Hắn vỗ vỗ ngực nói, sau đó sai hai gã hộ vệ đưa đồ đặt qua một bên, để Phượng Cửu cất chúng trước.

Hắn nói tiếp: "Hôm qua sau khi trở về vào lúc tối, có rất nhiều người muốn tới bái phỏng lão đệ, nhưng ta đã chắn ra ngoài hết. Một chuyện lão đệ một mình đấu với Liễu gia, tin rằng không lâu sau sẽ lan truyền ra ngoài, nhất định thanh danh Quỷ Y của lão đệ càng có thêm nhiều sắc thái."

Hắn nhìn Phượng Cửu trước mắt, một thân hồng y tuấn mỹ tuyệt luân, trong mắt toàn là sự tán thưởng: "Thật không nghĩ tới, lão đệ không chỉ nổi bật trong luyện chế dược tề, ngay cả tu vi cũng là dạng xuất sắc. Hơn nữa, ngay cả dung mạo cũng ít có người có thể so, thật sự là được trời cao hậu đãi!"

Nghe thấy sự tán thưởng liên tiếp của hắn, trên mặt Phượng Cửu cũng tràn đầy tươi cười, nói: "Kha huynh, nếu như có người tới bái phỏng, ngươi cứ giúp ta cản lại, gần đây ta cũng không muốn gặp người khác, phiền toái." Nàng chắp tay thi lễ, sau khi thu hồi xong đồ, lập tức rời đi trước.

.....Edit: Emily Ton....

Trở lại trong viện, tâm tình nàng sung sướng lấy phi thuyền xa hoa ra cho Lãnh Sương nhìn xem: "Ngươi xem, đây là pháp khí phi hành, sau này chúng ta trở về đều có thể tự mình quay về. Phi thuyền nho nhỏ này thật sự có thể chở trên trăm người. Ta mới vừa xem qua, bên trong có hết tất cả mọi thứ, thật sự đã chuẩn bị tốt mọi thứ để đi xa!"

"Chủ tử định quay về?"

Lãnh Sương cũng đi vào bên cạnh bàn, nhìn xuống phi thuyền nhỏ sau đó hỏi một tiếng.

"Không vội, ta còn có chuyện phải làm bên này. Đúng rồi, ngươi giúp ta tìm một tấm bản đồ Thanh Đằng quốc tới đây." Trong khi nàng nói, nhìn thoáng qua về phía trong viện, thấy vật nhỏ kia đang ngồi ở trước cửa nhìn nàng, không thể không cười.

"Cầu cầu, lại đây." Nàng ngoắc ngón tay, gọi một tiếng.

Trong khi đó, Lãnh Sương nhận lệnh đi ra ngoài, giúp nàng tìm một tấm bản đồ Thanh Đằng quốc.

Một vật nhỏ với bộ lông màu trắng đang ngồi xổm ngồi ở chỗ kia chằm chằm nhìn nàng, do dự một hồi mới chậm rãi đi qua, đi tới bên chân nàng.

"Ngoan."

Phượng Cửu cười khanh khách ôm nó lên, đặt bộ lông lên bàn vuốt vuốt, nói: "Thoạt nhìn cũng không giống một con cún con, thật ra giống như tiểu sủng linh thú hơn."

"Ngao!"

Cầu cầu giật giật miệng ngao một tiếng, liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó ghé vào trên bàn, không làm phiền nàng nữa.

"Vật nhỏ, còn ngạo kiều sao?"

Nàng cười khẽ, bắn nhẹ xuống đầu của nó, không thể không nghĩ, Diêm Chủ tặng cho nàng vật nhỏ này, hơn nữa không truy cứu chuyện nàng đã lấy hắn nhân sâm ngàn năm của hắn, có phải đang cần nàng làm chút chuyện gì hay không?

Nghĩ đến Diêm Chủ và đại thúc chính là cùng một người, nàng không thể không than nhẹ. Không phải đã rõ rồi sao?! Trên đời này sao có thể có nhiều người trúng hàn độc ngàn năm như vậy? Nàng đã sớm suy đoán khả năng hai người này có liên quan với nhau, nhưng không nghĩ tới lại chính là cùng một người.

Trong khí đó ở phía bên kia, một chỗ trong sân nào đó.

Hai người Hôi Lang và Ảnh Nhất đang canh giữ một bên, nhìn chủ tử bọn họ đang dùng đồ ăn sáng liếc mắt nhìn nhau một cái, lặng lẽ nện bước ra phía bên ngoài. Sau khi đi ra bên ngoài, Ảnh Nhất đè thấp giọng hỏi: "Ngươi nói xem tình huống của chủ tử là gì vậy? Đêm qua hắn đã đi tìm Quỷ Y, vì sao còn đen mặt như thế? Chẳng lẽ Quỷ Y không cho hắn sắc mặt tốt hay sao?"

Hôi Lang nhìn thoáng qua bên trong, hạ giọng nói: "Đoán chừng đồ tặng không đúng. Ngươi nói xem, mặc dù Quỷ Y là một thiếu niên, nhưng cũng là một người nam nhân! Chủ tử tặng tiểu sủng cho hắn, không phải rất buồn cười hay sao?"

Chương 270: Đáp lễ!

"Vậy ngươi nói thử xem, ngài ấy tặng thứ gì vậy?"

"Tất nhiên là..."

Giọng nói vừa phát ra, Hôi Lang liếc nhìn Ảnh Nhất đột nhiên cúi đầu, cả người thoáng cứng đờ, xoay người lại: "Chủ, chủ tử..."

Sao hắn lại xui xẻo vậy chứ? Mỗi lần nói xấu chủ nhân cũng đều khiến chủ nhân nghe thấy.

"Nói đi, theo như ngươi nói, tặng gì mới thích hợp?" Diêm Chủ không nổi giận, chỉ nhìn hắn hỏi. Dường như Diêm Chủ cũng đang suy nghĩ chuyện này...

Thấy vậy, Hôi Lang thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi cười, nói: "Chủ nhân, theo thuộc hạ thấy Quỷ Y nhất định sẽ thích đồ đắt tiền. Ngài xem, chẳng phải là hắn đang phải lẩn trốn, còn cầm theo nhân sâm ngàn năm của Dược lâu nhà chúng ta hay sao? Thuộc hạ nghĩ, thay vì tặng một thú cưng nhỏ, không bằng chủ tử tặng vài loại pháp khí linh bảo gì đó còn hơn. Trong thời khắc quan trọng, Quỷ Y còn có thể dùng được."

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Diêm chủ lóe lên, thích đồ đắt tiền sao? Chắc hẳn nàng không thiếu tiền mới đúng. Dù sao một lọ dược tễ của nàng cũng có thể bán được với giá trên trời.

Nhưng tặng một món pháp khí linh bảo cũng là chủ ý không tệ.

Vì vậy hắn chỉ liếc mắt nhìn Hôi Lang rồi xoay người bỏ đi.

Thấy chủ tử đã quay trở về viện, Ảnh Nhất thở phào một hơi, vỗ vai Hôi Lang nói: "Ngươi có biết thú cưng chủ tử tặng là gì hay không?

"Chẳng phải chỉ là một con thú cưng thôi sao?"

"Nó là Thôn Vân thú, chủ tử chẳng những không giết nó, trái lại còn tặng nó cho Quỷ Y. Nhất định là muốn để nó đi theo bên người Quỷ Y, bảo vệ Quỷ Y."

"Thôn... Thôn Vân thú? Không phải nó là thánh thú trấn trạch của Liễu gia sao?" Hôi Lang kinh ngạc mở to hai mắt.

"Không sai, ta nghe chủ tử nói nó thuộc cấp bậc thánh thú. Sau một khoảng thời gian nữa thì sẽ có thể thăng cấp trở thành thần thú, không thể so sánh nó với thú cưng nhỏ bình thường."

"Quả thật chủ tử đối xử với Quỷ Y vô cùng tốt! Nhưng thật đáng tiếc... ngươi nói xem, tại sao Quỷ Y không phải là nữ tử?" Hôi Lang lắc đầu thở dài. Đối với chuyện chủ tử yêu một người đàn ông, hắn vẫn không thể nào suy nghĩ thông suốt được.

Lúc này đang ở bên ngoài, nếu như trở về, với thân phận của chủ tử thì vốn không thể ở cùng một chỗ với Quỷ Y. Nói cho cùng thì chủ tử cao cao tại thượng như thế, đừng nói Quỷ Y là nam, ngay cả nữ cũng không xứng với chủ tử.

Tuy nhiên, lời này hắn chỉ dám nghĩ, hắn thật sự không dám nói ra.

Vào lúc giữa trưa, trong viện của Phượng Cửu.

Nàng xếp thành quả nghiên cứu lúc sáng vào bình dược. Đây là dược hoàn do nàng đặc biệt nghiên cứu cho đại thúc, có thể dùng để áp chế hàn độc ngàn năm trong người, cũng xem như là quà đáp lễ của nàng dành cho hắn.

"Không phải chủ tử chỉ điều phối dược tễ thôi sao?" Lãnh Sương ở bên cạnh thấy nàng bỏ viên dược hoàn to bằng đầu ngón út vào bình, không thể không kinh ngạc, vì nàng chưa từng thấy Phượng Cửu chế dược hoàn trước đó.

"Ta cũng biết cách chế dược hoàn, có điều nó khá phức tạp, bình thường không có thời gian để làm."

Nàng đậy bình dược lại, cười nói: "Chẳng qua đây là quà đáp lễ cho hắn, tặng dược tễ thì không tốt lắm nên phải dùng dược hoàn. Mất một buổi sáng, cuối cùng cũng đã làm xong."

"Có thể khiến chủ tử nhọc lòng như vậy, ta nghĩ giao tình giữa chủ tử và hắn chắc hẳn không phải bình thường."

"Giao tình?" Phượng Cửu chớp mắt, giơ ngón trỏ lên: "Sai rồi, không có giao tình gì cả. Chẳng qua ta lừa hắn không ít thứ, nên cũng phải trả lại chút gì đó mà thôi."

Nàng phất tay áo đứng dậy, xoay người nói: "Ta đi nghỉ một lát, đừng để người khác tới phiền ta."

"Vâng." Lãnh Sương trả lời, chỉ thấy một bóng hình đột nhiên xuất hiện, theo bản năng nàng đang chuẩn bị động thủ, bỗng nghe thấy giọng của người kia truyền đến.

"Quỷ Y!"

⬇️Note: Đọc tiếp ở đây⬇️


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật