Nô Lệ Ma Cà Rồng

Chương 5



  Tồn tại song song với tộc Kang đó chính là tộc Ma Cà Rồng Lufer, đây là tộc có thể xem là lớn nhất nhì thế giới Ma Cà Rồng. Sở dĩ có sự phân biệt tộc như thế là do dòng máu chảy trong người của họ, tộc Kang chính là nhóm Ma Cà Rồng cổ xưa nhất, mang trong mình dòng máu thuần chủng và thường tuổi thọ hay khả năng hồi phục đều hơn hẳn các tộc còn lại. Đứng thứ hai là tộc Lufer, chúng là những con Ma Cà Rồng đặc biệt, trong cơ thể chúng tồn tại hai dòng máu chảy riêng biệt nhau. Dòng máu thứ nhất chính là dòng máu Ma Cà Rồng, còn dòng máu thứ hai chính là nhóm máu người, vì thế vì sao tộc Lufer chiếm phần lớn số đông Ma Cà Rồng tìm đến con người mà hút máu.
Chúng bị thu hút bởi máu tươi của con người hay bất cứ thứ gì khác, vì thế đây chính là điểm yếu của tộc Lufer, tuy nhiên máu người lại mang lại nguồn năng lượng và sức mạnh dồi dào cho chúng, nếu chúng được cung cấp đầy đủ số lượng máu cần thiết thì khả năng chiến đấu của chúng không tộc nào bì được ngay cả tộc Kang.
Phần nhỏ số còn lại chính là nhóm tộc ngoại lai, bọn này lúc ẩn lúc hiện không một ai biết chính xác chúng ở đâu. Mặc dù số lượng tộc ngoại lai này ít nhưng sức mạnh của chúng vô cùng mạnh ngay cả các vị tiền bối đời trước cũng chẳng làm gì được bọn Ma Cà Rồng này.
Nằm ở phía nam Hoàng Triều chính là lãnh địa của tộc Lufer. Nơi đây luôn bị bóng tối bao phủ quanh năm, cây cối xung quanh đều tàn lụi không biết nguyên nhân do đâu mà ra. Phía trên dãy núi Fara, một tòa lâu đài nguy nga, tráng lê ngự trên đó. Đây chính là cung điện của tộc Lufer.
Sau trận chiến với Kang Mafor, Lufer Sick hiện bị trọng thương khá nặng và bây giờ ông đang nằm thưởng thức những cơn đau đớn dữ dội đang ào ạt kéo đến. Đây là lần đầu tiên trong đời ông bị thương nặng đến thế. Nhìn ông thật là thảm hại.
Cánh cửa phòng bật tung ra, một tên Ma Cà Rồng tương đối già chạy vào với một chiếc cốc nước, ông đến bên Sick và thưa đầy tôn kính.
" Tộc chủ tôi đã mang thuốc đến cho ngài đây"
" Đưa đây"
Sick vội vã ngồi dậy chụp lấy cốc nước và uống ngay lập tức. Xong, vị Ma Cà Rồng cao tuổi kia đỡ Sick nằm xuống. Có lẽ cơn đau đã bớt đi nhiều nên Sick không còn kêu ca nữa.
Vẫn biết Sick không còn nguy hiểm gì nữa nhưng với tư cách là một bô lão trong tộc, vị Ma Cà Rồng lớn tuổi này vẫn phải hỏi thăm Sick một tiếng.
" Ngài cảm thấy thế nào rồi?"
" Ta không sao? Cảm ơn ông"
" Đây là trách nhiệm của tôi nên tộc chủ không cần khách sáo như thế đâu ạ"
" Được rồi. Ông lui ra đi, ta cần nghỉ ngơi một lát"
" Vâng ạ"
Ông lập tức rời khỏi phòng, trả lại không gian riêng cho Sick.
Ông bác Ma Cà Rồng vừa đi khỏi, ánh mắt của Sick bắt đầu chuyển đổi sang màu xanh đầy vẻ giận dữ, Lufer Sick căm phẫn nghiến răng mà thốt lên lời rủa trách.
" Ngươi giỏi lắm dám hại ta ra nông nỗi này, mặc dù ngươi đã chết nhưng ta không thể không đòi lại món nợ này ở trên người những đứa con yêu quí của ngươi. Ngươi hãy chờ xem"

Không chỉ mỗi mình Lufer Sick mới biết mệt, Minh Trúc cũng là một nạn nhân tương tự khi phải đi đây đi đó với Mavis. Mavis cứ như là một kẻ vô định hướng, cậu đi từ hướng đông lại chuyển qua hướng tây, từ tây lại qua hướng bắc, dường như không có phút giây nào cậu đứng yên một chỗ cả.
Nếu không vì sơ ý để Mavis cắn trúng vào cổ thì bây giờ Minh Trúc đâu cần khổ sở như thế, vốn dĩ Minh Trúc đâu có siêng gì mấy. Thời gian ngủ và chơi của cô còn nhiều hơn cả thời gian học, đa số chiếm hơn phân nửa số giờ trong ngày, nhưng may mắn cho cô được trời phú cho một cái đầu sáng dạ nếu không chắc có lẽ cô đã phải thôi học mà đi làm công mất rồi.
' Không biết kiếp trước có thù hằn gì với tên này không mà bây giờ mình phải trả nợ thế này, đúng là số mình xui xẻo mà'

Trong lòng mang một nỗi bực tức, Minh Trúc cứ cúi đầu đi phía sau lưng Mavis, mặc kệ cậu đi tới đâu cô vẫn rảo bước tới đấy và cô hy vọng vào lúc nào đó, Mavis vấp phải cục đá mà té xuống đầy thảm hại. Cứ nghĩ tới cảnh Mavis mất mặt trước tất cả thuộc hạ của mình mà cô cười khúc khích trong vẻ sung sướng.
Bất chợt Mavis đứng sựng lại làm cô va đầu vào lưng cậu một cái thật mạnh. Cô say sẫm mặt mày không biết trời chăng gì nữa, cô có thể thấy được những vì sao đang tỏa sáng xung quanh trên đầu cô và khi nghe thấy tiếng quát tháo của Mavis cô mới hoảng hồn tỉnh lại.
" Cô đi có đem cặp mắt mình theo không hả?"
" Tôi...?"
Minh Trúc muốn đáp lại lắm nhưng cô không thể mở miệng được. Nỗi ấm ức cứ dồn nén ngày càng nhiều trong lòng của cô không biết ngày nào bộc phát. Nhìn cái mặt của Mavis là cô muốn đấm vào một cái, thật là khó ưa. Cô nghiến răng keng két đến nỗi muốn mòn cả hàm răng trắng tinh của cô luôn vậy.
Cô đưa mắt lườm Mavis nhưng Mavis chẳng thèm để ý đến cô, cậu quay sang phía trước chào hỏi một anh chàng Ma Cà Rồng khác. Bây giờ Minh Trúc mới hiểu nguyên nhân vì sao mà Mavis lại đứng lại một cách bất ngờ như vậy.
" Anh Lafic"
" Chào"
Anh chàng kia nhìn khá chững chạc và hiền từ hơn Mavis nhiều. Làn da của anh ta rất trắng mịn đối lặp hoàn toàn với mái tóc đen tuyền của anh. Đôi mắt long lanh hiền dịu như viên pha lê, nếu ai mà tiếp xúc với anh dù chỉ lần đầu cũng đều bị thu hút bởi vẻ đẹp không tì vết của anh.
Từ lúc nhìn thấy anh chàng Ma Cà Rồng thứ hai này, lòng Minh Trúc như đóa hoa đang rộ lên trong mùa xuân, nó xua tan đi những nỗi bực bội. Bị thu hút nên Minh Trúc cứ đứng ngây người ra mà nhìn anh. Đúng như những gì cô biết về Ma Cà Rồng thông qua những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng, hầu như tất cả các anh chàng Ma Cà Rồng luôn mang trong mình một vẻ đẹp hoàn mỹ và quyến rũ.
Cô không phủ nhận một điều rằng từ nhỏ cô đã có ước mơ muốn gặp được anh chàng Ma Cà Rồng nào đó dù chỉ một lần cũng mãn nguyện và bây giờ cô đang rất thoả mãn khi được tận mắt nhìn thấy tận hai Ma Cà Rồng mặc dù Minh Trúc chẳng ưa Mavis gì mấy nhưng cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp trai của cậu.
"Đây có phải là cô gái loài người mang trong mình dòng máu tộc chúng ta không?"
Lafic nhỏ nhẹ hỏi Mavis. Giọng nói trầm tĩnh của Lafic càng thu hút Minh Trúc hơn, nghe mà cứ như lời của một vị bạch mã hoàng tử nào đó vậy.
" Vâng thưa anh"
Anh chàng mà làm Minh Trúc điêu đứng từ nảy giờ chính là người anh thứ của Mavis, tên anh là Kang Lafic. Tuy không phải tộc chủ nhưng uy tín của anh rất có trọng lượng trong tộc Kang bởi tài lãnh đạo cũng như những mưu kế uyên thâm khó lường. Kang Lafic cũng là người anh mà Mavis rất tôn trọng, hễ khi có chuyện gì hệ trọng cậu đều thông qua ý kiến của anh trai mình rồi mới dám ra quyết định. Sự tín nhiệm của tộc chủ đời trước đối với anh rất lớn tuy nhiên do có một vài nguyên nhân nên Lafic không thể đăng ngôi tộc chủ Hoàng Triều được.
" Em sao thế? Bộ nhìn anh đáng sợ lắm hay sao?"
Lafic trông thấy cái ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình của Minh Trúc mà lên tiếng hỏi.
" Không, không đâu ạ"
Minh Trúc vội lắc đầu phủ nhận. Đối với cô những giây phút ngắm được gương mặt của Lafic là một điều hạnh phúc lắm, làm gì có chuyện ghê sợ chứ. Tuy nhiên cô không thể không chau mày khó chịu khi bắt gặp ánh mắt khó ưa của Mavis đang lườm cô.
Dường như cậu ta có thành kiến với Minh Trúc thì phải, từ lúc Minh Trúc được cậu đưa đến vườn hoa tới giờ, mọi việc làm của cô đều bị Mavis xía vào như thể chướng mắt cậu lắm.  


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật