Nô Lệ Ma Cà Rồng

Chương 3



  Thoát chết, Minh Trúc ngồi xuống ho sặc sụa và thở gấp để kịp cung cấp oxi đã thiếu từ nãy giờ. cô gái Ma Cà Rồng vô cùng ngạc nhiên vì không thể làm hại đến Minh Trúc, cô có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng rất mãnh liệt đang chảy trong người của Minh Trúc, một sức mạnh mà cả thế giới Ma Cà Rồng đều muốn chiếm hữu.
" Cô thật ra là ai mà lại có sức mạnh Ma Cà Rồng?"
Nữ Ma Cà Rồng hỏi lớn đầy hiếu kì. Minh Trúc đứng dậy nuốt nước miếng ừng ực, cô cảm thấy cổ cô đang khô lại và tất nhiên cái mà Minh Trúc muốn có ngay bây giờ chính là cốc nước lộc thanh mát.
" Ta hỏi sao ngươi không trả lời?"
Nữ Ma Cà Rồng không nghe Minh Trúc trả lời thì bèn gắt lên. Minh Trúc giật mình lùi lại trả lời đầy bực bội.
" Tôi biết phải trả lời cô như thế nào bây giờ, tôi đâu có biết cái gì là sức mạnh Ma Cà Rồng, nếu cô thích thì cứ lấy ta đồng ý cho cô đấy"
" Chính miệng ngươi nói đấy nhé"
Cô ta liền bay tới nắm lấy tay Minh Trúc. Minh Trúc giật nảy mình và chưa kịp định thần lại thì đã thấy mình hiện ra ở một nơi khác. Nó đẹp hơn và ấm áp hơn khu nghĩa địa, tất nhiên là thế.
Một căn phòng vô cùng rộng lớn và được trang trí theo kiểu cổ xưa. Ở xung quanh các góc tường điều được chiếu sáng bởi những ngọn nến đỏ, trông cực kì lung linh. Căn phòng chẳng có gì hết ngoài chiếc ghế đen có hình trông giống một con dơi đang sải cánh. Nó là cái thứ duy nhất mà Minh Trúc nhìn thấy được.
Trong lúc Minh Trúc đang tò mò về khung cảnh nơi này thì bỗng có một nhóm người bước vào đứng ngay ngắn và đối xứng nhau ở hai bên chiếc ghế. Nhìn cách ăn mặc của họ, Minh Trúc đã biết ngay họ là những Ma Cà Rồng, chiếc áo choàng đen đã quá quen thuộc đối với cô, quen đến nỗi phát sợ vậy. Họ chỉnh chu và nghiêm túc giống như những anh chàng quân đội mà cô đã từng gặp trên ti vi hay các trang báo truyền thông, ngay cả cô ma nữ bắt cóc Minh Trúc về đây cũng tỏ vẻ nghiêm trang hơn. Minh Trúc nghĩ có lẽ họ đang chuẩn bị đón tiếp một ai đó rất quan trọng.
Đúng như những gì Minh Trúc nghĩ, đột nhiên một anh chàng tóc đỏ trong bộ trang phục đen ngòm được bao bọc bởi chiếc áo khoác bên ngoài hiện ra và ngồi uy nghi trên chiếc ghế kì lạ phía trước. Nhìn thấy cậu, tất cả chúng Ma Cà Rồng đều cúi đầu chào cung kính.
" Tộc chủ"
" Chu choa..."
Minh Trúc ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của anh chàng tóc đỏ kia. Gương mặt cậu trắng và hồng hào hơn cả con gái, sóng mũi cao ngút nằm giữa cặp mặt lạnh lùng, đây là điểm mà làm cả gương mặt cậu thêm sức hấp dẫn người khác. Gương mặt đó nếu mà là học sinh ở trường cô thì sẽ không bao giờ được yên thân trước những cặp mắt và sự ái mộ của các nữ sinh trong trường. Cậu quá quyến rũ và hấp dẫn, đến ngay cả kẻ kén cá chọn canh như Minh Trúc cũng đã muốn phải lòng vì cậu. Nhìn tư thế ngồi sang trọng của cậu cũng đủ biết cậu chính là tộc chủ nơi đây, một kẻ cầm đầu bọn Ma Cà Rồng
" Cô gái đấy là ai?"
Anh chàng tóc đỏ nhìn thấy hôm nay có vị khách mới lạ ghé thăm nên tiện miệng hỏi.
"Thưa tộc chủ, cô gái này tôi vừa mới đem về từ nghĩa địa Ma Cà Rồng"
Cô gái Ma Cà Rồng cúi đầu đáp trả.
"Tại sao ngươi lại đem cô ấy vào đây?"
" Cô gái này đang mang trong mình dòng máu thuần chủng của tộc Kang chúng ta và cô ta còn làm chủ được một nguồn sức mạnh cực lớn mà cả thế giới Ma Cà Rồng này không ai có cả"
" Có chuyện đó nữa hay sao?"
Hắn đứng lên và lướt như gió đến trước mặt Minh Trúc. Cô sợ hãi quay mặt xuống đất tránh đi ánh mắt của hắn. Nhưng có một bàn tay vô hình nào đó giật đuôi tóc của cô khiến cô phải ngước mặt lên nhìn hắn. Cô không thể chống cự lại nó, tất nhiên cô cũng không thể tránh được ánh mắt của hắn, một ánh mắt đầy sát khí và ghê sợ.
" Cô sao? Trông chẳng có gì đặc biệt cả"
Hắn kề sát mặt của hắn lại gần mặt Minh Trúc hơn. Quá thu hút và đẹp trai, anh chàng Ma Cà Rồng này đã khiến mặt Minh Trúc đỏ mặt lên vì ngượng, nhịp tim đập loạn xạ như thể nó muốn nổ tung ra ngoài. Nếu như hắn còn gần hơn nữa có lẽ Minh Trúc không kiềm chế được bản thân, để ngăn tình trạng đó xãy ra cô đành tự cứu mình trước tình thế nguy khốn này bằng cách quát lớn.
" Nè, anh bấy lịch sự vừa thôi. Có biết tôi là con gái hay không mà cứ sáp sáp cái mặt lại hoài vậy hả?"

Không trả lời hắn chỉ cười nhích môi một cái rồi sao đó quay sang phía sau bảo.
" Tất cả lui ra đi"
" Dạ"
Chớp nhoáng, cả căn phòng chỉ còn lại mỗi Minh Trúc và hắn. Minh Trúc trố mắt ngạc nhiên nhìn dáo dác để tìm xem có phải bọn Ma Cà Rồng có trốn ở đâu đó trong đây hay không.
" Cô tên gì?"
" Muốn hỏi tên người khác trước tiên cũng nên giới thiệu bản thân đã chứ. Phép lịch sự đơn giản như thế anh không biết à?"
Minh Trúc bắt bẻ rồi giảng một bài học về môn đạo đức cho hắn. Hắn quay lại dương đôi mắt màu đỏ nhìn cô và nói.
" Ma Cà Rồng cũng cần lịch sự nữa à?"
Trông thấy đôi mắt đó Minh Trúc không còn sợ nữa. Mọi thứ như đã quá quen thuộc với cô, từ cách ăn mặt, cách nói chuyện hay những thứ đặc thù của loài Ma Cà Rồng. Chính vì thế Minh Trúc có thể dõng dạc nói.
"Dù người hay ma thì cũng có ăn học chứ. Trước khi thành ma thì họ cũng là người, mà đã là người thì sẽ có ăn học, mà đã ăn học thì sẽ có biết lịch sự là gì"
Cô không buồn lòng giải thích. Nghe cách giải thích của Minh Trúc thật sự khiến cậu muốn bật cười. Cậu là tộc chủ tộc Ma Cà Rồng nơi này thì tất nhiên cậu được sinh ra từ Ma Cà Rồng thì làm sao lại có thể ăn học giống con người được chứ. Những cái mà Minh Trúc nói về con người chết đi và trở thành Ma Cà Rồng chỉ là một phần tử nhỏ trong số Ma Cà Rồng ở đây mà thôi. Nhưng có vẻ lời giải thích của cô đã khiến cậu Ma Cà Rồng này thích thú hay sao mà cậu đã tự mình giới thiệu trước trước khi nhận được lời giới thiệu từ Minh Trúc.
" Tôi là Kang Mavis. Còn cô?"
Giọng nói của Mavis đã dịu dàng hơn. Minh Trúc cũng cảm thấy an toàn và bớt khó chịu hẳn. Cô đáp.
" Cứ gọi tôi là Minh Trúc"
" Cô là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi bằng thái độ đó đấy"
Mavis trở lại chiếc ghế của mình ngồi xuống cười nhạt nói.
" Đương nhiên rồi, ở đây chỉ toàn là Ma Cà Rồng làm gì có ai ngoài tôi là con người. Đó không có gì quá hãnh diện đâu"
Minh Trúc gượng cười đáp trả một cách khôn ngoan.
" Cô là một cô gái khá thú vị đấy"
Mavis vừa nói vừa bún tay lập tức một chiếc ghế sang trọng xuất hiện phía sau Minh Trúc. Minh Trúc giật mình quay ra sau nhìn chiếc ghế.
Chiếc ghế được bao phủ bởi màu xanh giản dị, hoa văn trên ghế tuy có hơi kì quặc nhưng nhìn chung thì rất bắt mắt. Minh Trúc không ngờ cái nơi chỉ toàn bọn Ma Cà Rồng mà lại có được những vật dụng giống ở thế giới con người đến thế.
" Cô ngồi đi"
" ...?"
Cô ngơ ngác đứng nhìn trân trân Mavis, dường như cô không thể tin rằng Mavis lại đối xử tốt với cô như vậy. Lúc đầu khi mới nói chuyện, Mavis như thể muốn nuốt tươi Minh Trúc vào bụng nhưng giờ đây lại khác. Minh Trúc tặc lưỡi khó hiểu, đúng là loài Ma Cà Rồng không thể hiểu được họ muốn gì.  


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật