Nô Lệ Ma Cà Rồng

Chương 12



  Mặc dù đã học qua sách vở nhưng dẫu sao sự vật đang hiện ra trước mắt vẫn khiến Minh Trúc thốt lên vẻ kinh ngạc. Tò mò về bức tường này được làm bằng cái gì, Minh Trúc bước đến sờ vào bức tường một cái thì lập tức dước chân cô hiện lên hai vạch màu đỏ phân cách nhau chạy dài theo một lối đi thẳng rồi sao đó cả khung cảnh xung quanh đều thay đổi theo hình mê cung.
Đứmg trước sự biến chuyển của bức tường ở Fort, Minh Trúc bây giờ mới nhớ lại lời dặn dò của già làng là tuyệt đối không được chạm vào bức tường. Lúc này Minh Trúc thật sự mới thấy sợ hãi khi đã đánh mất đường đi về Hoàng Triều và tất nhiên con đường trở về làng nô lệ cũng biến mất nốt.
" Chết rồi, mình bị rơi vào mê cung rồi sao?"
Minh Trúc hoang mang nhìn dáo dác xung quanh và thầm cầu cứu Mavis. Vào những thời điểm như thế này cô mới biế được tầm quan trọng của Mavis và lời khuyên của già làng. Sự hiếu thắng của tuổi mới lớn đã đưa cô vào cái chết, một cái chết không thoải mái chút nào khi phải đối mắt với Ma Cà Rồng.
' Mình không thể đứng đây chờ chết được, phải tìm cách thoát khỏi nơi này'
Minh Trúc định bước đến trước thì đột nhiên cô dừng lại. Đây là mê cung Fort, một mê cung luôn chuyển động để thay đổi vị trí, nếu một mình tự ý bước đi không chủ đích trong mê cung này thì chẳng khác gì tự bản thân mở cửa địa ngục mà bước vào.
Tiến thoái lưỡng nan...
Đi cũng không được mà ở lại cũng không được, Minh Trúc sốt ruột cắn môi suy nghĩ. Đúng lúc đó từ trên không bỗng nhiên có một chòm đen bay sà xuống đất. Nếu đoán không lầm thì bóng đen đó chắc chắn là Ma Cà Rồng. Mặc dù thế giới này là thế giới của Ma Cà Rồng nhưng Minh Trúc là một con người, đã là người thì tất nhiên hương vị ma mị của máu tươi luôn thu hút bọn Ma Cà Rồng. Lần này Minh Trúc đã gặp rắc rối thật sự rồi.
Nhìn cái bóng đen đang cố sà xuống gần mình, Minh Trúc dùng hai tay che cổ lại và lùi ra xa quay đầu bỏ chạy. Mặc kệ phía trước mặt cô chỉ là những bức tường thành cao lớn và đầy cạm bẫy nhưng trước hết cô phải giải quyết cái tên Ma Cà Rồng khát máu này trước thì mới có thể bảo toàn được tính mạng, dù gì đi chăng nữa cô vẫn còn có lọ thức ăn dự trữ của Mavis tặng cho còn gì.
Chạy một lúc, Minh Trúc bị vấp chân té nhào ra trước. Nhanh chóng Minh Trúc đứng lên rụt rè thụt lùi về sau đề phòng tên Ma Cà Rồng trước mặt. Khác với bọn Ma Cà Rồng trong Hoàng Triều, cái tên này có đôi mắt màu xanh, làn da nhợt nhạt và có cặp nanh vô cùng sắc nhọn, nhìn hắn cứ y như là một con thú hoang đã được mài nhẵn đôi nanh để chuẩn bị cho một cuộc săn thú vậy.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, ý chí của Minh Trúc ngày càng bị giảm sút nhưng khi một Ma Cà Rồng khác xuất hiện thì ý chí đó của cô bỗng dưng được phục hồi và còn mãnh liệt hơn nữa.
" Mavis"
Với mái tóc màu đỏ đặc trưng, Minh Trúc không thể nào lầm Mavis với ai trong thế giới Ma Cà Rồng này. Nhìn thấy hình bóng của Mavis, Minh Trúc cảm thấy an toàn và tự tin hơn.
" Ngươi dám chạm vào cô gái này thì xem chừng cái mạng của ngươi đấy"
" Mavis"
Nhận biết kẻ có mái tóc màu đỏ đang cảnh cáo mình là Mavis, tên Ma Cà Rồng xấu số kia dởn tóc gáy lập tức bay đi mất mà không dám quay đầu lại nhìn lại. Kẻ săn mồi đã đi, Minh Trúc có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng một nguy cơ mới đã xuất hiện mà cô cũng đã lường trước được điều này.
" Tôi đã dặn dò cô như thế nào mà cô dám bước vào đây hả? Nếu không có tôi thì cô đã làm mồi cho tên Ma Cà Rồng khát máu đó rồi"
Mavis trợn đôi mắt màu đỏ máu của mình lên nhìn Minh Trúc quát.
Lần này quả thật chính Minh Trúc đã làm sai nên cô cũng chẳng dám nói lời nào mà chỉ biết gục gầm mặt xuống đất chịu đựng. Bị mắng cho một trận nhớ đời, mình trúc tự hứa với lòng mình rằng là sẽ không bao giờ dám bước chân vào nơi này một mình một lần nữa.

Tại chính điện Hoàng Triều tộc Kang, hôm nay không giống như các hôm trước, Mavis và Lafic trông trang trọng và tôn nghiêm hơn thường ngày. Mỗi chi tiết hoa văn trên từng cen ti mét trên chiếc áo khoác đen trên người hai người đều rất tỉ mỉ và bắt mắt, nó không những đẹp sắc sảo mà còn khiến người đứng ngắm nhìn cũng phải lát mắt theo. Với chiếc áo khoác hoàng tộc đó thì chắc chắn rằng hôm nay là một ngày gì đó rất quan trọng đối với anh em họ Kang này.
Không khỏi tò mò, Minh Trúc mạnh dạn lên tiếng hỏi.
" Hai anh định đi đâu à?"

" To gan, cô dám hỗn láo với tộc chủ và ngài Lafic à?"
Thanh Long đứng kế bên nghe thấy Minh Trúc dùng khẩu ngữ ngang hàng đối với hai anh em Mavis thì liền lên tiếng quát lớn. Với ánh mắt như muốn xé toạt Minh Trúc ra làm hai thì làm sao Minh Trúc dám nói câu thứ hai nữa chứ. Cũng phải thôi, Minh Trúc, Thanh Long và Thanh Ngọc đều là thuộc hạ dưới tay của Mavis, đồng nghĩa với việc họ cũng là thuộc hạ của Lafic nên Minh Trúc dùng thường ngữ như thế là thiếu lễ độ với chủ nhân, đó là nghi thức đầu tiên mà một nô lệ cần phải học.
Tuy nhiên, đối với một kẻ thoải mái như Lafic thì việc Minh Trúc có dùng kính ngữ hay không thì điều đó không quan trọng.
" Nếu xét theo tình cảnh hiện giờ thì em ấy chỉ có thể được xem là bán nô lệ Ma Cà Rồng nên quy luật của Ma Cà Rồng em ấy không nhất thiết phải thực hiện đâu"
" Dạ"
Hiểi rõ vấn đề, Thanh Long chỉ biết lui về sau, còn Minh Trúc thì đã có một pha hú tim. Cô cứ tưởng sau câu nói của Thanh Long thì cô đã bị đưa lên thớt rồi, ai dè nhờ Lafic lên tiếng nên cô đã được thoát nạn. Tuy nhiên từ nay về sau, có lẽ Minh Trúc sẽ kín mồm kín miệng hơn để khỏi phải rước họa vào thân.
" Hãy an phận ở đây đừng bao giờ để tôi trông thấy sự việc đó xảy ra một lần nữa"
Mavis kề sát miệng mình vào tai Minh Trúc nói khẽ nhưng với giọng điệu đe dọa hơn là dặn dò. Biết làm sao được với thân sát con người vô dụng này, Minh Trúc đành cắn răng tuân lệnh Mavis.
" Mọi việc ta giao lại cho người đấy"
Mavis quay sang Thanh Ngọc bảo rồi cùng Lafic và Thanh Long biến mất vào bóng tối.
Cả căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn mỗi mình Minh Trúc và cô gái Ma Cà Rồng mang tên Thanh Ngọc. Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt đối với Minh Trúc khi phải ở chung với cô gái Ma Cà Rồng này, chẳng biết cô ta như thế nào nhưng ngày gặp mặt đầu tiên Thanh Ngọc đã có cái ấn tượng chẳng bao giờ phai trong lòng của Minh Trúc rồi.
Thấy Minh Trúc cứ rụt rè và nhìn mình với ánh mắt đề phòng và sợ hãi, Thanh Ngọc nở nụ cười tươi tắn nhằm trấn an nỗi sợ đang chất chứa trong lòng Minh Trúc.
" Em không cần phải sợ đến thế, chị không giống tên Ma Cà Rồng ngu xuẩn ấy đâu"
'Ngu xuẩn'
Không lẽ cô ấy nói đến anh chàng Ma Cà Rồng tên Thanh Long lúc nãy. Nhưng mà tại sao cô ấy lại cười với mình nhỉ? Minh Trúc bối gối cười ngượng ngùng đáp trả.
" Chắc có lẽ ấn tượng lần đầu tiên của em về chị không tốt nhỉ?"
" Không đâu ạ..."
Thanh Ngọc thở dài mỉa mai bản thân mình đã gây nên ấn tượng xấu trong mắt Minh Trúc. Thấy thế Minh Trúc liền xua tay cười gượng gạo bảo là không sao, dù gì đi chăng nữa cô và Thanh Ngọc cũng sẽ gặp nhau dài dài nên hòa bình vẫn tốt hơn là chiến tranh.
" Chị sẽ đưa em tới một nơi xem như lời xin lỗi của chị nhé"
Không cần biết Minh Trúc có nhận lời hay không chỉ trong cái nháy mắt, cô và Minh Trúc đã xuất hiện ở một nơi khác hẳn với căn phòng đầy ngột ngạt lúc nãy. Một nơi sầm uất Ma Cà Rồng bay lượn trên không. Mắt chữ o miệng chữ a, Minh Trúc không khỏi ngạc nhiên khi trong thấy có rất nhiều Ma Cà Rồng ở đây.
" Đây được gọi là Fort, nếu theo thế giới loài người của em thì nơi đây tương tự như thủ đô vậy"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật