Viet Nam APH Fanfiction - A to Z

P - Paradise



Pairing: AmeViet


Liên và Alfred đang ngồi ở đây, trong một căn phòng nhỏ với điều hòa và bàn và ghế và vài tờ giấy ghi chú. Nói về nguyên nhân cô và anh chàng cạnh bên, người có thể tạm gọi là vị hôn phu, tại sao lại ở đây vào một buổi tối cuối tuần thay vì phải ở nhà hoặc nơi nào đó lãng mạn hơn là vì,

- Bon soir, tôi là Francoise – nhà điều trị tâm lý cho các cặp tình nhân. Tôi tin rằng anh chị đến đây là vì một vấn đề-

- Hôn nhân của chúng tôi!

Mái đầu nâu đen lắc đầu ngán ngẩm trước chất giọng chẳng mấy êm tai của chàng trai cạnh mình, và trước cặp mày hơi nhướng lên không mấy hài lòng khi bị ngắt lời của nhà điều trị tâm lý người Pháp – Francoise Bonnefoy.

Lạy chúa, chúng ta lại bắt đầu rồi đây.

---

Buổi điều trị, hay nói đúng hơn là buổi tâm sự được bắt đầu. Bắt đầu chủ đề một cách không thể nào đơn giản hơn, vị tiến sĩ tâm lý, bằng chất giọng Pháp thanh lịch, tao nhã, từ tốn mời cả hai giới thiệu sơ lược về bản thân.

Ý cô thực sự là sơ lược về bản thân.

Chưa bao giờ mà Liên có thể thấy lông mày mình chau hơn, hoặc cái miệng của chồng mình có thể hoạt động hơn. Đồng hồ còn chưa điểm được 10 phút, và cô đã cảm thấy như mình bay qua nửa vòng thế giới với một bài giới thiệu như diễn thuyết hùng hồn trong một buổi họp chiến lược quân sự nào đó trước khi lâm trận của Alfred.

- Alfie... – Người con gái khẽ nhắc. – Em nghĩ là ý của bác sĩ là chúng ta chỉ cần nói thật vắn tắt thôi đấy.

Alfred hơi chớp mắt, rồi như nhận ra mình hơi quá trớn, nhưng vẫn giữ rõ vẻ hào sảng của vị anh hùng, anh cười khan mấy tiếng sau đó đá qua cô gái của mình cạnh bên. Như để bù trù cho cái sự lố giờ của anh chàng người Mỹ, người con gái Việt Nam đã rất ngắn gọn, súc tích, đi một mạch vào ý chính.

- Tôi là Liên, người Việt Nam, vợ sắp cưới của anh đây.

Mười lăm phút giới thiệu cho cả hai, với một tỉ lệ không thể cân bằng hơn, 14 phút rưỡi cho Alfred và nửa phút cho Liên.

Yên lặng lắng nghe, cùng với những biểu hiện không chút đánh giá, nhà tâm lý học người Pháp chỉ mỉm cười, gật đầu kết thúc màn chào hỏi. Rút ra hai xấp tài liệu được kẹp ngay ngắn, cô đưa người tới trước, trao nó cho hai vị thân chủ.

- Cảm ơn buổi chào hỏi của hai anh chị. Nhằm tiếp tục buổi trị liệu, tôi xin mạn phép đưa ra phác đồ mà tôi cho rằng hẳn phù hợp với cả hai. – Ngừng một chút như quan sát cặp đôi trước mặt, cô tiếp. – Phác đồ hôn nhân – PARADISE.

- Paradise!?

Cùng một câu nói, cùng một sự ngạc nhiên, tuy nhiên sự khác biệt trong biểu hiện của đôi nam nữ cũng đã đủ cho phác đồ trị liệu của nhà tâm lý học.

---

Anh chàng tóc vàng trông đầy hứng khởi trước bảng câu hỏi được giao cho. Xoay xoay cái bút trong tay, anh chàng như một cậu nhóc, một sự so sánh rõ ràng quá chênh với độ tuổi hiện tại của anh, hào hứng điền một lèo không đắn đo vào những ô trống. Ngược lại, cô vợ tương lai của anh thì trông chẳng khác nào đang giải một hàm tích phân, một thứ có thể khiến người ta đăm chiêu mà trầm mặc.

Đồng hồ vẫn chạy.

Bánh nước được dọn ra.

Và Alfred đã xơi sạch cả mấy phần bánh nước.

- Này Liên, - Với một miệng đầy bánh và nước, anh gọi với qua cô nàng vẫn đang cắm đầu vào bảng câu hỏi, hoặc nếu không anh có thể bảo rằng một bảng phương trình phép tính hóc búa nào đấy dựa trên độ chau của hai đầu lông mày của cô. – Em có muốn một chút bánh khô-

- Yên một chút, em sắp xong-

Em cũng nói như vậy suốt 15 phút trước luôn, chàng trai điền nốt câu trả lời của cô. Bảng hồi đáp của anh đã được nhà điều trị tâm lý người Pháp xem qua, và giờ thì cô ấy cũng đang ngồi "xem" anh, cùng với vợ anh, với một nụ cười không đổi trên môi. Đôi khi lại có tiếng bước chân của cô phụ tá chạy vào đưa bánh hay thông báo điều gì đó.

- Cô Bonnefoy.

- Vâng?

- Tôi có thể ra ngoài một hít gió trời một chút không? – Đôi mắt màu trời hơi đánh về phía ban công.

Một bên môi của người bác sĩ hơi cong nhẹ lên. Cô cười, chất giọng vẫn trầm bổng.

- Dĩ nhiên rồi. Tuy nhiên, trông có vẻ rằng cô ấy cũng sắp hoàn thành bảng câu hỏi của tôi. – Nhìn anh, đôi mắt tím như đầy câu ý. – Thế nào, anh John?

- Well, - Đưa tay gãi đầu, anh vui vẻ. – Thế thì đợi cô ấy xong rồi ra ngắm ban công sẽ tuyệt hơn.

Lời vừa dứt thì bảng câu hỏi của Liên cũng được trả lại. Francoise cáo lui để sắp xếp một số thứ, để lại phòng là trà bánh mới và cặp đôi ngồi với nhau.

---

Họ tên: Alfred F. Jones.

Vai trò: Hôn phu.

Sở thích: Siêu anh hùng, giải cứu thế giới, fastfood, v.v.

Câu trả lời cho PARADISE, hãy điền một điều mà anh/chị nghĩ là tuyệt vời với người bạn đời của mình:

P: Phở (món ăn yêu thích của Liên).

A: Amber – Hổ phách (màu mắt của Liên).

R: Ring – Nhẫn (thứ tôi muốn tặng cho Liên).

A: (sao nhiều A vậy) Anh (cách Liên gọi tôi trong tiếng Việt) (và tôi luôn thích được gọi vậy).

D: Dish...es? (Cô ấy luôn nấu cho tôi nhiều thứ ngon, chưa kể cô ấy rất yêu ẩm thực nước mình).

I: I love you (không phải "you", mà là "you" của tôi).

S: S-shaped (đất nước của cô ấy hình chữ S, cô ấy luôn nói với tôi điều đó).

E: Everything about you (một lần nữa, "you" này chứ không phải "you" kia).

Francoise bật cười, chưa bao giờ cô thấy một bảng trả lời trị liệu thiếu nghiêm túc đến như vậy. Cơ mà, có lẽ anh chàng ngớ ngẩn, cô biết mình không được phép đánh giá khách hàng như thế những rõ là không thể không đánh giá, cũng khá là không ngớ ngẩn lắm trong tình yêu với cô bạn gái. Đặt bảng trả lời của Alfred qua một bên, nhà tâm lý học gọi phụ tá của mình vào dặn dò đôi điều trước khi hướng mắt vào bảng trả lời thứ hai.

---

"Xin lỗi vì buổi trị liệu kéo đến giờ trưa, chúng tôi có chuẩn bị một chút ít cho hai vị đây", Liên và chàng hôn phu của mình nhận được lời thông báo từ cô phụ tá tóc vàng đáng yêu sau chừng 20 phút chờ đợi. Đáp lại lời mời cơm đầy khẩn cầu của người con gái, con người trưởng thành là Liên, nở nụ cười xã giao cùng cái gật đầu cảm kích, còn người kém trưởng thành hơn là Alfred, rất hớn hở say "oh yesss". Dù cho là kiểu đáp nào, và phàn nàn kiểu nào, thì dĩ nhiên là bữa trưa vẫn được dọn ra.

Một tô phở rõ là đẹp mắt và thơm ngon. Bên cạnh nó, một chiếc hamburger hai tầng cỡ đại cũng như cạnh tranh độ thơm ngon không kém. Mở to mắt đầy ngạc nhiên, cô nàng châu Á hơi ngờ nghệch nhìn cô phụ tá đang ngay ngắn đứng cạnh bên, chỉ để đáp lại là một cái đưa tay ngỏ ý dùng bữa. Một buổi trị liệu phục vụ bữa trưa đúng sở thích thì có quá xa xỉ không đấy.

Họ tên: Trần Liên

Vai trò: Hôn thê

Sở thích: thủ công mỹ nghệ, du lịch, nấu nướng, học hỏi, v.v

Câu trả lời cho PARADISE, hãy điền một điều mà anh/chị nghĩ là tuyệt vời với người bạn đời của mình:

P: Phở - anh ấy luôn dẫn tôi đến mấy quán phở ở khắp mọi miền đất tôi đi qua, kể cả nó có ngon hay không. Anh ấy cũng mày mò học làm món phở, từ vài người quen của chúng tôi, dù cho cuối cùng thì cũng không ra gì lắm. Dẫu thế, anh ấy vẫn thích nhất là ăn hamburger, sau khi đi ăn mọi quán phở cùng tôi.

A: America – nơi mà anh ấy luôn tự hào, luôn ca ngợi và là nơi chúng tôi đang sinh sống.

R: Roller Coaster – trò chơi mà anh ấy sẽ luôn dụ dỗ tôi chơi, hoặc lẻn đi chơi nếu tôi không cho.

A: Alfred – xin lỗi nhé, tôi không nghĩ ra được gì khác ngoại trừ tên anh ấy.

D: Dummy – lại một lời xin lỗi nhưng sự ngốc nghếch của anh ấy rất có giá trị giải trí với tôi.

I: I can do it – câu nói yêu thích của anh ấy.

S: Superman – tôi mạn phép không đề cập thông qua những gì bác sĩ đã được chứng kiến trong phần chảo hỏi.

E: Everything about you - ...


Đẩy cửa bước ra, cô nghĩ đã đến lúc đi thăm đôi vợ chồng sắp cưới "đầy vấn đề" kia rồi.

----

Bữa trưa đã được xử lý xong. Bát dĩa vừa lui thì cũng là lúc vị nữ bác sĩ bước vào.

- Tôi đoán rằng anh chị đã dùng bữa xong? – Nở nụ cười rất đỗi chuyên nghiệp, cô từ tốn ngồi xuống ghế. – Món anh chị thích chứ ạ?

Nhận được hai cái gật đầu, ý cười của Francoise lại càng đậm thêm. Ra hiệu cho phụ tá bước vào cùng hai tập tài liệu quen thuộc trên tay, cô cất lời như để giải đáp cho hai cặp mắt tròn trước mặt.

- Tôi cho rằng hai người có thể hiểu được ý nghĩa của phác đồ hôn nhân ngày hôm nay?

Thật ra Liên rất muốn bảo, hiểu thì hiểu đấy nhưng để làm gì thì cô chịu thôi. Thấy nữ bác sĩ lại tiếp tục cười đầy ẩn ý, cô gái người Á Đông cho rằng tốt nhất mình đừng nên phát biểu gì cả. Hẳn nhiên, cô đang định làm gì thì tên chồng tương lai (rất mong là vậy) sẽ làm ngược lại.

- Một cuộc hôn nhân tuyệt như thiên đường chăng? – Và với đồ ăn ngon, một cái hamburger cỡ đại đầy ca-lo, và một buổi thỏa thích ghi những gì mình thích, ví dụ như bảng trả lời kia, thì thật lòng Alfred cũng thấy tư vấn hôn nhân như thế thì cũng hơi thiên đường rồi đấy.

Không phản bác cũng không đồng ý, nhà trị liệu nương theo sự tham gia đầy tích cực của vị khách hàng nam mà tiếp.

- Cũng là một suy nghĩ rất lạc quan, thưa anh John. Hôn nhân thì nên như thế, tuy rằng ở đây, câu hỏi được đặt ra là làm thế nào để đạt được điều đó.

- Quan tâm!

- Chính xác.

- Thấu hiểu!

- Cũng chính xác.

- Và tương đồng!

- Tôi e là không chính xác.

Nhìn thẳng vào đôi đồng tử giờ sắp bằng cơ một cái hamburger của vị khách tóc vàng, Francoise hạ giọng.

- Quý cô đây, tôi đoán rằng chị đã hiểu thấu những vấn đề tôi sắp đề cập tới đây, thưa chị Trần. – Sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận của Liên, cô quay sang Alfred. – Anh John, có lẽ rằng anh vẫn chưa nhận ra điều đó, nhưng sự tương đồng của anh và chị đây, qua cả buổi trị liệu mà tôi quan sát được, tôi e rằng khá thấp.

Để ngăn cơn hoảng loạn đang chực trào của quý ông thiếu tương đồng nào đấy, Francoise phải liến thoắng.

- Tính cách của hai người khá trái ngược nhau, như trong phần chào hỏi hoặc khi trả lời câu hỏi. Ngay cả cách trả lời câu hỏi cũng thể hiện rõ sự khác biệt. Và ngay lúc này đây, khi chị đến đây với một "vấn đề" khá rõ còn anh John thì vẫn chưa hề hay biết. Như anh đã nói, - Đôi mắt tím hướng về phía anh người Mỹ. – Một trong những điều quan trọng trong hôn nhân là sự tương đồng, trùng hợp thay cũng là trở ngại lớn của anh chị.

Liên có một chút buồn, vì cái điều cô ngờ ngợ thấy lại được một chuyên gia khẳng định rõ rệt như thế. Chả phải, chẳng ai mong muốn kết hôn mà thấy rõ một cuộc hôn nhân có nguy cơ chẳng bền vững như này lại có thể vui. Cô đảo mắt sang, mong muốn trông thấy một biểu hiện gì đó ở con người luôn tươi cười bên cạnh. Một chút bất ngờ.

- Này, anh buồn đấy hả...

Trước khi anh chàng vạn-năm-buồn-bã kịp cất tiếng thì giọng của cô người Pháp lại vang lên.

- Tuy nhiên, đọc bảng trả lời câu hỏi của hai anh chị, tôi đoán rằng một cuộc hôn nhân thiên đường của anh đây có thể được vun đắp. – Francoise cười, ra hiệu cho cả hai nhìn vào tập tài liệu được đặt ngay trên bàn trước mặt. – Hai vị chắc đều thấy thực đơn trưa nay ở trên đó đúng chứ?

Francoise có lẽ đã nói hơi nhiều vào nửa cuối của buổi trị liệu này, hoặc là cô cũng chẳng nói nhiều lắm đâu mà chỉ làm đúng vai trò quan sát và tư vấn, hoặc là vì cô cảm thấy cặp đôi này có cái gì đấy rất riêng. Họ khác nhau, nhưng trong quan niệm về một thiên đường của họ luôn có nhau, từ những cái rất nhỏ nhặt như vẻ mặt chùng xuống của anh con trai khi nghe rằng họ có thể sẽ không bền lâu, hay sự để ý nhỏ nhặt của người con gái về buổi ăn thêm sau những đợt đi ăn. Có thể là thiên đường là một thứ gì đó rất trừu tượng nhưng thiên đường trong hôn nhân thì chỉ xoay quanh những con người yêu thương.

- À mà anh biết không anh John. – Nghiêng đầu, cô mỉm cười với cặp đôi trước khi kết thúc buổi trị liệu. – Đến cuối cùng cũng không quá không khác biệt đâu.

---

- Anh biết không, nếu kịp thì mình vẫn còn một tối cuối tuần đấy.

Cài dây an toàn, cô nàng tóc nâu nhìn những con số điện tử nhấp nháy trên màn hình mà rằng. Người còn lại nổ máy xe, miệng trưng ra một nụ cười tươi rói, nói.

- Chúng ta sẽ tạo một buổi tối tuyệt như thiên đường.

- Háo hứng thế sao? Hôn nhân chúng ta đã bắt đầu đâu.

- Hm em nói sao? – Hôn lên đôi môi người bên cạnh một cái, anh đạp ga. – Thiên đường là mọi thứ về em đây.

Đẩy mái đầu vàng nắng ra, cô khẽ huých tay anh một cái.

- Lo chạy đi. Mà, - Đánh mắt ra đường phố, cô khẽ cười. – Mọi thứ về chúng ta.

----

A/N:

> Chào mọi người, rất lâu rồi mình mới quay lại. Có thể giọng văn và lối viết của mình đã chút "người lớn" hơn rất nhiều vì giờ mình cũng lớn hơn tẹo (cười) nên nếu mọi người cảm thấy khác lạ hay không quen, mình thành thực xin lỗi.

> Về buổi "trị liệu", mọi thứ chỉ mang tính tưởng tượng và mình cố tình sắp xếp cho theo mạch truyện, hẳn nhiên không chính xác và không phù hợp với một buổi trị liệu thực tế.

> Mình không biết trong số những bạn req mình, qua một quãng thời gian, có bao nhiêu bạn còn sử dụng Wattpad, và liệu tên có đổi hay chưa, nên mình mạn phép không tag tên. Nếu bạn nhận ra req của bạn thì hãy cmt để mình tag vào nhé.

> Dù quay trở lại, hiện tại mình vẫn rất bận rộn. Vì vậy, có lẽ mình sẽ vẫn kéo dài việc trả req (vô cùng xin lỗi), nhưng chắc chắn là mình sẽ trả hết toàn bộ req trong event này.

Cảm ơn mọi người nhiều.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật