夢人 mộng tàn.

Vận mệnh cô đơn - một



Năm đó, tôi cảm thấy trái tim mình như bị xẻ thành nhiều mảnh, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi. Mỗi một ngày thức dậy, mọi thứ đều giống nhau mà tôi cũng vì thế luẩn quẩn trong cái vòng tròn công việc ấy: ngủ nghỉ học ăn. Cứ ngỡ sau khi vùi mình trong công việc và áp lực thi cử, tôi sẽ quên đi sự thâm tình đã bóp nát tim thành nhiều mảnh này. Thế nhưng, chân tình vốn dĩ chẳng phải chuyện trao đi rồi sẽ thu hồi về được dễ dàng, mà bản thân nghiễm nhiên sẽ không chịu chút thương tổn nào. Vào thời kì niên thiếu phản nghịch ấy, tôi đánh giá thấp vận mệnh cô đơn, và cũng quên mất rằng tôi có là ai mà dám khát cầu yêu thương ? Tôi là ai mà lại đi đòi hỏi thương yêu từ xung quanh ? Tôi là ai mà chống lại vận mệnh an bày này ?

Mỗi sáng ngủ dậy tôi tự hỏi hôm nay mình sẽ làm gì, sẽ làm được sao, vì tương lại mịt mờ đến thế kia mà. Có những ngày tôi thấy mình đánh mất bản thân trong nỗi đau day dứt, tưởng như chỉ muốn tan biến đi cho qua cơn đau. Nhưng rồi giây phút đớn đau ấy qua đi, tim tôi trống rỗng. Thế là tôi lại lao vào công việc như kẻ không tim không phổi. Tôi cứ đi tiếp, mặc cho bao thương tâm khổ sở giày vò, vì tôi hiểu nếu dừng lại tôi sẽ chết. Vậy nên nhiều năm qua đi sau tháng 11 ấy, tôi vẫn đi tiếp, sống hết tháng ngày của cuộc đời.

Có rất nhiều người hỏi tôi rằng hà tất gì phải vì một người chẳng thế vẽ chung tương lai cùng tôi đau lòng đến thế ? Tôi nói, đau lòng sao ? Nhiều năm qua đi, đau lòng sớm đã không còn mà chỉ còn lại nỗi hiu quạnh trong lòng. Những thương tổn vì tình cảm dần trở hình xăm trên da thịt, cái thứ hình xăm vĩnh viễn không nhạt phai ấy. Có đôi lúc tôi chạm vào những hình xăm này và thấy nhói lòng. Khá ngạc nhiên, tôi từng cho là thế vì đến tận giờ phút này khi mà kết nối giữa chúng tôi vốn đã đứt hoá ra vẫn tựa như một lưỡi đao nhọn, xuyên sâu tim tôi.

Những đêm tháng mười một nhiều năm trước, tôi khóc, khóc hết cả tim gan cho đến cạn cùng hơi thở. Cảm giác bất lực, mất đi tất cả khiến tôi chỉ muốn xa lánh xã hội. Tôi ghét tột cùng cảm giác xã giao, phải nói cười khi mà lòng tôi vỡ tan thành trăn nghìn mảnh, khi mà tim vốn đã chẳng còn nhịp đập của sự sống. Tôi ghét hạnh phúc của mọi người, sự vô tư không lo lắng về vận mệnh cô đơn của họ, về nỗi sợ sự cô độc lan tràn nơi đời dài thăm thẳm. Lúc ấy, tháng năm và thời gian là cát bụi vì chạy đua cùng thời gian để kiếm tìm thương yêu đã vô dụng, mà tình cảm của tôi vốn dĩ đã cạn kiệt. Những vui tươi hớn hở của tuổi mười-bảy trở nên yếu ớt, tựa như như ngọn nến trước gió. Tôi không biết nên đi về đâu, chỉ biết phải đi bởi nếu dừng lại tôi sẽ chẳng còn gì.

Trong những giây phút của tuổi 17, tôi nhận ra sau tất cả chỉ còn mỗi tôi của xót xa. Vận mệnh cô đơn hằng đêm len lỏi vào giấc mộng, bảo với tôi rằng khi lòng tôi thật sự chết và chẳng còn ham muốn gì với tình yêu em, có thể tôi sẽ đoàn viên cùng em trong mộng ngọc. Nhưng hoá ra vận mệnh cô đơn vốn là lời dối lừa bởi lẽ em thi thoảng lại xuất hiện trọng mộng của tôi, mà sự bám víu vào hình bóng em vào chút kỉ niệm vụn vặt vẫn chưa tan biến ?

Có một thời gian tôi thường hay dậy sớm ngắm biển, bằng cách một chuyến xe dài tử Brooklyn đến Coney Island, vào mùa đông. Tôi muốn để tang tình yêu, để tang sự chết tâm, muốn rải chúng thành tro vào lòng biển khơi. Thế nhưng nhiều năm qua rồi mà chết tâm vẫn không đến, tình yêu không chết đi nhưng trở thành vực sâu trong lòng hút cạn sinh lực của tôi.

Vậy nên, tôi lại chạy đi đến phương trời khác, để tìm đến nơi để tang tình yêu. Có những hôm tôi đi ngang qua một hiệu vẽ nhìn những hoan văn xoay vần mà ngẫm nghĩ: hoa văn xoay triệu lần rồi cũng tương giao, thế nhưng phải đối lấy bao nhiêu năm nữa tôi mới gặp được em ấy ?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật