夢人 mộng tàn.

Dệt nỗi cô độc



Tôi vẫn nhớ nhiều năm trước bản thân không phân biệt được giữa sự cô độc và nỗi buồn. Lúc còn trẻ hai khái niệm này trong suy nghĩ của tôi rất trừu tượng và được hình thành dựa trên cảm xúc và những gì tôi đọc trên mạng. Thế nên đã có lúc tôi nhầm lẫn chúng và cho rằng buồn cũng là cô độc, mà cô độc cũng là buồn. Đến đoạn thời gian gặp em, tôi bắt đầu hiểu rõ thế nào là buồn. Buồn ấy mà, ập đến rất nhanh chóng nhưng rồi cũng vội qua đi nếu như thật sự tìm cách đẩy lùi hoặc trốn tránh. Nhưng cô độc lại không đơn giản chỉ đến và đi như thế. Cô độc tựa như một vùng biển rộng phủ sương mờ bọc lấy trái tim tôi. Trên bề mặt tĩnh lặng, nhưng sáu trong lòng chỉ thấy khoảng đen ngòm và chất chữa những bi thương. Giây phút nhận ra bản thân đã hãm vào sâu trong bốn bề đại dương của cô độc, tôi thật sự không còn sức để thét gào. Cả người nhũn ra, mệt mỏi căng tràn hai lá phổi, và trong tim là cảm giác trĩu nặng bởi sự ghì kéo của những hy vọng vỡ tan. Càng lớn dần, việc chống đỡ với trái tim nặng trịch này như rút cạn sinh khí của tôi. Vậy nên, dần dà tôi cảm thấy rất lười giao tiếp, cũng cảm thấy việc phải bắt đầu một câu chuyện với người lạ khó khăn và rệu rã cho tôi đến nhường nào. Mẹ tôi lo lắng, gia đình lo lắng nhưng tôi chỉ muốn nói với họ rằng mình vẫn ổn. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tôi vẫn làm tốt phần việc của mình. Chỉ là chuyện phải dùng toàn bộ năng lượng vốn đã cạn kiệt từ việc đối thoại với cô đơn suốt đêm thâu khiến tôi chẳng màng mở lòng cùng ai nữa. Tôi vẫn hay khéo léo nói với mẹ rằng, đến cuối cùng bản thân cũng sẽ khép lại sự sống trong cô độc. Với mẹ và gia đình, tôi nghĩ mọi người luôn cho đây là một cách nhìn tiêu cực so với độ tuổi của thời 20. Nhưng suy nghĩ của tôi chính là như vậy, chính là hình thành từ thực tế mà tôi chứng kiến. Rõ ràng khi một người qua đời, họ có cả trăm nghìn người khóc thương và tưởng nhớ. Thế nhưng sau cùng rồi cũng chẳng có ai trong số người này đi theo họ sang một kiếp sống khác. Vậy nên con người ra đi và tái sinh trong cô độc.

Mẹ và bạn bè luôn khuyên tôi nên bỏ những suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống để tìm thấy hạnh phúc, dù là nhỏ nhặt. Nhưng điều tôi cảm thấy chuyện chối bỏ những gì thuộc về chuyện cô độc chỉ như xát thêm muối vào vết thương. Càng phớt lờ và sống như chưa từng có những ý nghĩ này khiến lòng tôi tứa máu như có gai nhọn xuyên thủng. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ rất khó để bản thân có thể diễn tả cho họ hiểu việc trải qua cô độc khó khăn đến nhường nào, bởi lẽ không một thứ từ ngữ nào có thể nói lên toàn bộ điều này. Có đôi khi tôi cảm thấy bản thân đã bị nuốt chửng bởi bóng đêm tuyệt vọng, cũng có những ngày tôi thấy tim đập nhanh đến đớn đau cùng lồng ngực siết chặt hơi thở. Hoặc cũng có những tháng năm đã qua đi nhưng nhận thức của tôi vẫn chưa xác định được. Bởi vì, tôi đã chết tại một khoảnh khắc nào đó, và rằng trái tim vốn nhiệt tình và đầy khát khao vĩnh viễn đã dừng lại tại thời điểm ấy trong quá khứ. Cảm giác hơi thờ nghẹn lại và tim bị vùi lấp trong quá khứ khiến tôi không tiến lên được và cũng chẳng có đường lùi phù hợp. Khi tỉnh táo trong lòng tôi cảm nhận được, sức nặng của đại dương cô độc, vốn chỉ muốn nhấn mình mọi thứ. Cảm giác lòng vỡ tan sau một trận đại hồng thuỷ khiến tôi bất lực và bỏ mặc mọi thứ. Thế nhưng khi tôi mất đi nhận thức, trong lòng là một vùng sa mạc hoang vu. Có vết thương nào rồi sau một đêm hay một buổi sáng cũng bị cát bụi vùi chôn. Vậy nên làm sao tôi biết được rằng lòng có vỡ, tim có đau, hay mắt có cay được chứ ?

Ngày qua ngày, tôi dìm chết những hy vọng của mình trong sự hờ hững đối với cảm xúc cá nhân. Nếu như nỗi buồn nằm ở một đầu của tình yêu, vậy thì cô độc giống như một chiếc thoi dệt. Cô độc không có điểm dừng, không có điểm kết thúc, và chỉ đến rồi đi trên khung cửi để dệt nên một sự cô độc khác.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật