Thám Tử Kỳ Duyên

Chương 7



Cánh cổng của tòa lâu đài hiện ra trước mắt chúng tôi. Đó là một lâu đài được xây dựng theo phong cách Ý. 

Hai người lính bảo vệ mang sắc phục màu xanh dương đứng gát hai bên cổng.

Khôi Nguyên vừa bỏ hành lý đang vác trên vai xuống, một người đàn ông chạy từ bên trong ra,

- Mô Phật! Ông làm gì thế này? Thằng Tin đâu? Mau lạ đây nhanh lên!

- Dạ… có em. 

- Mày còn đực mặt ra đó mà nhìn à. Đỡ hành lý cho ông đây, và mang chúng qua trạm kiểm tra, nhanh đi! 

- Dạ… dạ. 

Tên “đầy tớ” lưng gù cõng va li của chúng tôi đi. 

Người đàn ông mặt bộ vestton màu trắng sữa, đội mũ phù thủy, đập vào mắt chúng tôi là một gã cao lều nghều, đặc biệt gây chú ý ở bộ râu dê dài ngoằn nhuộm màu bạch kim. Ánh mắt của gã sắc và dài nhìn rất đáng sợ. Giọng nói của gã cũng lạnh rờn người. 

- Xin giới thiệu với ông bà, tôi là quản gia của lâu đài này, tôi nhận được lệnh của ông chủ phải tiếp đãi ông bà đây thật chu đáo._Gã ta hơi cúi đầu làm ra vẻ rất kính cẩn, nhưng khóe môi và ánh mắt của gã thì rất kênh kiệu. 

- Chúng tôi đi dạo ở bãi biển. 

- Bệnh nghề nghiệp nhỉ? Tôi được biết ông là nhà thơ, chắc đó là lý do để ông trốn khỏi đoàn đi tìm cảm hứng sáng tác?_Gã nhìn xoáy vào chúng tôi như thể chúng tôi là những kẻ tội phạm. 

- Anh giỏi thật đấy. Còn hơn cả một thám tử. Chính xác, vợ chồng tôi đã tách khỏi đoàn để đi tìm “cảm hứng”._Khôi Nguyên vỗ lên vai gã. 

Gã cười giả tạo, đáp lại: 

- Ông bà còn những bảy ngày trên đảo, không phải lo “thiếu thời gian”, mà lần sau ông bà nên suy xét kỹ hơn trước khi quyết định làm một điều gì thơ dại trên cái hòn đảo này, và nên tuân thủ nội quy thì hay hơn. 

- Nghe có vẻ khá nghiêm trọng nhỉ?_Khôi Nguyên nhướng mày nhìn gã. 

- Tôi không ưa thái độ của ông một chút nào, thưa ông nhà thơ._Gã nói lạnh lùng, gương mặt sắt lại như gươm. 

- Có vẻ nơi này không hoan nghênh chúng tôi. Tôi muốn gặp ông chủ của anh._Khôi Nguyên bình tĩnh nói với gã quản gia hách dịch. 

- Đi theo tôi!_Gã hất cằm. 

Tôi ôm lấy cánh tay Khôi Nguyên, ghì chặt tay ảnh, tôi nhìn anh lắc đầu. 

Khôi Nguyên đáp lại tôi bằng ánh mắt như muốn nói: “Ngọc Diệp, hãy bình tĩnh lại! Đã có anh, không có gì phải lo sợ cả.” 

Gã quản gia dẫn chúng tôi qua một vòm cung gô tích, đưa chúng tôi vào thang máy, 

- Hành lý của chúng tôi đâu?_Khôi Nguyên nói khô khốc. 

- Ông không cần phải suy nghĩ về những điều vụn vặt như thế ông nhà thơ ạ._Gã đáp lại cũng khô khốc chẳng kém. 

- Anh muốn gì?_Cánh tay Khôi Nguyên bỗng rắn lại như thép, tôi cảm giác được anh ấy đang rất điên, nếu không phải lý do công việc, chắc chắn ảnh sẽ đấm cho gã quản gia côn đồ một đấm nhớ đời. 

- Ông nhà thơ, đến rồi._Gã hất cằm ra cửa thang máy, 

Gã dẫn chúng tôi đến căn phòng số 203, trước cửa phòng sơn đen là hình khắc một cái đầu dê có sừng nhìn rất gớm ghiếc. 

- Ông nhà thơ và bà vợ ông nhà thơ_Gã cười đểu_sẽ ở đây, chúc ông bà một tuần trăng mật thú vị. Và nhớ lời tôi dặn đấy nhé! 

Cả Khôi Nguyên và tôi đều không buồn trả lời gã. 

Cánh cửa đóng rầm. 

- Anh bắt đầu thấy hứng thú rồi đấy Ngọc Diệp._Khôi Nguyên tiến lại phía cửa sổ, kéo tấm rèm màu đen để ánh sáng lọt vào. 

Tôi đi lại đứng gần ảnh, nhìn ra cửa sổ, bên dưới là biển xanh xanh thẳm. 

Khôi Nguyên mở cửa sổ để đón làn gió mát. 

Tôi ngước nhìn ảnh trong dáng dấp trầm tư, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. 

Chiếc áo sơ mi ôm gọn cơ thể đẹp tuyệt trần, mái tóc óng mượt chải ngược theo phong cách rất lịch lãm nhưng vô vùng mạnh mẽ. 

Tôi ngắm nhìn sóng mũi dọc dừa điển trai lạ lùng của anh. 

- Khôi Nguyên, em có cảm giác không yên tâm khi ở đây chút nào._Tôi đặt nhẹ lòng bàn tay lên lưng anh. 

Khôi Nguyên quay người lại nắm lấy vai tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, tôi muốn nói thêm nữa… nhưng nhìn vào ánh mắt thay đổi của Khôi Nguyên tôi hiểu anh muốn nói gì. 

Chúng tôi đang bị giám sát, căn phòng này chắc chắn có lắp đặt camera theo dõi. 

Chúng tôi nói với nhau mấy chuyện tầm phào, lúc thân mật chúng tôi vào phòng tắm, Khôi Nguyên khẳng định với tôi ở trong đó không gắn thiết bị theo dõi. 

Với tôi như thế là quá ngột ngạt. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi căn phòng chết tiệc đó càng sớm chừng nào càng tốt chừng đó. 

- Chúng ta đi tham quan lâu đài thôi em._Khôi Nguyên biết ý nên nắm lấy tay tôi nói. 

- Uhm. 

Tôi và Khôi Nguyên lại đi qua vòm cung gô tích, ở bên ngoài tôi mới dám nói với ảnh: 

- Em thấy nơi này kỳ lạ quá, người ta không mến khách và cái gã quản gia đó nữa, ánh mắt của gã khiến em rùng mình. Đó là ánh mắt của một kẻ giết người hàng loạt. 

- Em nhận xét rất đúng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là chính là sào huyệt của lũ dơi. 

- Họ mang hành lý của chúng ta đi đâu vậy anh nhỉ?

- Đó là thủ tục kém cỏi để chống điệp viên cài cắm._Khôi Nguyên hơi nhếch môi. 

Dưới vòm cung gô tích, cảm giác lành lạnh xuyên thấu cơ thể. Những chùm đèn treo lơ lửng trên cao buông tỏa thứ ánh lung linh huyền ảo, những chùm đèn xanh, đỏ, tím, vàng… trông rất nặng nề, tôi tưởng tượng chúng mà đứt xích rơi xuống thì không biết điều gì khủng khiếp sẽ xảy ra. 

- Khôi Nguyên anh hãy đi vào trong đi!_Tôi choàng lấy cánh tay rắn chắc của anh kéo nép vào. 

- Em không phải sợ mấy cái bóng đèn đó,

- Nguyên hiểm lắm anh à. 

- Yên tâm, nó được thiết kế vô cùng kiên cố. 

- Ở nơi đây em không tin được thứ gì cả, ngoại trừ anh._Tôi ngước mặt nhìn Khôi Nguyên. 

Anh véo nhẹ lên sóng mũi tôi:

- Vợ yêu. Tin tưởng anh đến thế sao? 

- Uhm._Tôi gật đầu, niềm hạnh phúc lan tỏa vào đôi mắt, tôi nhìn anh triều mến,_cám ơn anh Khôi Nguyên, em xúc động lắm, thật đấy! 

Tôi cảm thấy lạ, rất lạ, vì lâu đài này có vẻ không còn cặp đôi nào khác ngoại trừ vợ chồng tôi, mọi thứ quá yên ắng, những người kia đã đi đâu hết cả rồi? 

Chúng tôi đi xuống thang máy, theo như sơ đồ Khôi Nguyên đã ghi nhớ trong đầu, khu vực ăn uống nằm ở tầng giữa lâu đài.

Bây giờ tôi chỉ mong được gặp một bạn đồng hành thôi, tôi khiếp sợ khi nhìn quanh không gian rộng lớn và quá im lặng của cái lâu đài này. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật