[Creepypasta OC] Alisa Melenda :3

Creepypasta:Phần 28 (END)



Tại sao chứ..?
Tại sao em lại không được ở với mọi người lâu hơn nữa...?
Có lẽ..số phận của em đã được định đoạt sẵn rồi...
Về cái ngày mà em phải rời xa nơi này mãi mãi....
Em chỉ ước mình được ở đây lâu hơn nữa thôi..
Chỉ một chút thôi....

Tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng mà tôi luôn gặp phải kể từ khi tôi gặp sự cố về cơ thể, tôi thấy bản thân mình đang nằm trong phòng bệnh của Dr.Smile. Kì lạ, hôm qua tôi nhớ là mình đang chơi với mọi người ở sân sau, rồi đột nhiên sao lại nằm đây, tôi không nhớ gì cả. Mà......người tôi......sao lại ốm yếu thế này??

"Cạch!"-Tiếng cửa phòng mở, bước vào là Dr.Smile. Tôi chống tay cố gắng ngồi dậy chào anh ta, Dr.Smile vẫn không nói một câu nào mà chỉ đưa ra một hộp đồ và nói:"Mặc cái này vào và ra ngoài với mọi người đi, họ đang chờ đấy! Mà trước khi đi thì để tôi cho cô một liều thuốc này, chẳng may lại.... Thôi không có gì! Đưa tay đây.."
Tôi nghe theo Dr.Smile và đưa cánh tay ra, anh ta tiêm cho tôi một thứ chất lỏng màu trắng đục rồi quay gót ra khỏi cửa.

Sau khi được tiêm, tôi xuống khỏi giường bệnh và đi vào phòng thay những bộ đồ mà Dr.Smile đưa tôi. Nhanh chóng mặc vào, tôi chạy xuống lầu, sẵn tay quơ miếng bánh mì trên bàn rồi ra ngoài luôn. "Nhanh lên Alisa, chúng ta xuống phố chơi!". "Vâng! Em tới liền!". Đứng ở ngoài là EJ, Jane, LJ, Masky, Hoodie, Ben,....còn có cả Slender nữa. Họ đều đang hoá trang thành những người bình thường trừ bác già. "Mọi người đi đi, hôm nay ta có việc bận rồi!"-Slender nói xong vụt biến đi đâu mất.

Chúng tôi dắt nhau xuống những con phố nhộn nhịp đông người qua lại, hết đi ăn rồi lại đi chơi, mà hên ghê, khu vui chơi lần trước mà tôi với Hoodie và EJ đi, hôm nay có mở cửa. Tôi kéo bọn họ vào trong thử hết những trò trong đó, nào là đi tàu siêu tốc, xe đụng điện, đu quay lộn, nhà ma,.... Hết chơi ở bên ngoài bọn tôi lại vào khu trung tâm chơi điện tử, có Ben đi theo đúng là trúng mánh. Trò nào cũng thắng và mang hết đống tiền về, những trò bắn súng thì có Masky, trò đập chuột có LJ, đua xe có Jeff,.... Họ thật điêu luyện khi chơi những trò này.

Chơi xong lại ra quán ăn, bọn tôi chiếm hết gần nửa số đông trong đó. Họ gọi đủ món ra ăn để bù sức lực tối đi tiếp, nào là mì Ý, súp, bánh, trứng, sushi,... Tôi chỉ ăn được vài ba món, vì nếu ăn nhiều quá thì sẽ bị ngất, vì sức khoẻ mà...
Chiều chiều đến, khu vui chơi đó đã lên đèn, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía đu quay lớn nhất. Nó thật đẹp, những ánh đèn tựa như viên pha lê bảy màu.

Tôi cảm thấy lạ một điều rằng.....mọi người từ sáng giờ luôn cười nói vui vẻ, nhưng....nhìn nụ cười của họ....như đang mếu máo. Tôi cảm thấy họ không vui như những gì họ biểu hiện ra ngoài, đó chỉ là mặt nạ che giấu điều gì đó mà họ không cho tôi biết. Càng tối, cơ thể tôi bắt đầu yếu đi, sắc mặt tôi lại xanh xao như trước. Không muốn họ phải lo lắng cho mình nên tôi kéo nhanh cái khăn choàng lên mặt để che đi. Khi khu vui chơi đó bắt đầu đông người, bọn tôi nhanh chân rời khỏi đó vì sợ sẽ có người phát hiện. Đi dạo trên phố đêm, tôi thở ngày càng nặng nề, bỗng Jeff kêu:"Đi săn đi, giờ bọn cớm đang tung tăng đâu đó chỗ khác rồi!!". Cả bọn đồng ý và rút dao ra đi tìm con mồi, tôi cũng muốn nhưng cơ thể này không cho phép, nó càng ngày càng ghì tôi xuống hơn, cảm giác như mấy bao tải đang đè tôi xuống vậy.

Bọn tôi đi dọc theo con phố đêm đó, tìm những căn nhà lớn hoặc vài người đi bộ để giết. Tôi với Jane, Jeff, LJ,....cạy cửa vào căn nhà lớn gần đó, số còn lại thì tìm con mồi đang đi lang thang ở đây. Jeff với LJ đi trước tôi và Jane, hai người họ đang dòm ngó xung quanh để xem xét tình hình. Tôi chỉ theo để xem họ giết thôi, chứ bản thân tôi bây giờ lết đi cũng là một vấn đề. Trông họ......như những kẻ sát nhân thật sự, họ không giống như ở nhà, ở đây họ thật tàn bạo và khát máu. Jeff phi thẳng con dao vào đầu con mồi, Jane thì dùng dao róc từng miếng thịt trên mặt nạn nhân xuống, còn LJ thì dùng móng vuốt sắc bén của mình chém họ ra thành từng khúc. Nhìn họ như đang trút giận vào những cái xác vậy, họ đang cười nhưng tôi cảm giác rằng họ thật sự đang khóc. Vài phút sau, trong căn nhà đó tràn ngập máu tươi đỏ sẫm.

Bọn tôi nghe thấy tiếng mà các sát nhân hay tội phạm đều không muốn nghe: Tiếng còi xe cảnh sát. Tôi và LJ nhanh chóng chạy ra mở cửa để thoát. Vừa mở cửa ra, Toby đã đứng đó cùng với Ben:"Nhanh lên, bọn cớm sắp tới rồi!"
Cả lũ chạy vào rừng sâu để trốn cảnh sát, tôi chạy theo nhưng sức chịu đựng của tôi cũng đã đến giới hạn rồi. Tôi ngã phịch xuống và nằm đó, Jeff chạy đằng sau thấy tôi nằm trên đất, anh ta bế thốc tôi lên rồi chạy theo họ theo đường mòn. Gần về tới nhà, tôi bắt đầu thở dốc, Jeff đặt tôi xuống bãi cỏ xanh mướt,những kỉ niệm giữa tôi với mọi người đang từ từ lướt qua trên mắt tôi. Bọn họ đều ngồi xung quanh tôi, bỗng Sally khóc nấc lên, tôi ngạc nhiên với tay lên lau nước mắt cho con bé, hỏi:"Sao em lại khóc thế Sally??". Con bé vừa khóc vừa đáp lại:"Tại vì.... chị......chị....", nói tới đây con bé càng nấc tiếng to hơn. Jane cũng rơi vài giọt nước mắt, tôi bối rối không biết vì sao họ lại khóc, muốn ngồi dậy lắm nhưng cơ thể tôi như đông đá lại, không thể nhúc nhích gì thêm nữa.

Đưa mắt lên nhìn bầu trời đầy sao đó, tôi cảm giác rằng mình đang rời xa thế giới này, từng phút từng phút một, không hiểu sao tôi lại khóc. Nước mắt tuôn trào ra ngày càng nhiều, người tôi bắt đầu trắng bệch ra. Bỗng Clocky kể về những lần mà tôi cùng chị ấy làm bánh với nhau, Jane cũng kể tôi với chị ấy từng lấy sơn tạt lên khắp phòng Jeff, thế là từng người kể về những kỉ niệm vui buồn đối với tôi. Nghe họ kể, tôi càng ngày càng thấy đau lòng hơn, tại sao họ lại buồn bã đến thế. Tôi đã làm gì làm họ phiền lòng sao? Từng phút trôi qua, tôi dần thở yếu đi, cả người tím ngắt lại. Tôi quay sang nói với bọn họ:"Ngày mai em hết bệnh, mọi người sẽ cùng chơi với em nhé! Em có trò mới đấy, vui lắm!". Vừa dứt lời thì lúc đó tôi cũng đã trút hơi thở cuối cùng, mắt nhắm nghiền lại nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện.....
"Hãy nghỉ ngơi đi, rồi một ngày nào đó...chúng ta sẽ cùng chơi trò của em nhé... Have a beautiful dream..Alisa!"

Tôi chìm trong bóng tối vĩnh hằng...
Cố tìm đường thể thoát khỏi đây..
Với lấy ánh sáng để nhìn thấy mọi người...
Nhưng có lẽ không được nữa rồi..
Vì...tôi đã chết.
Chết không biết lý do, thật buồn cười nhỉ?
Bằng một cách nào đó, tôi thấy được chuyện lúc Dr.Smile mang tờ giấy ra khỏi phòng,....và anh ta nói tôi.....mắc một căn bệnh quái ác hiếm gặp và không sống được bao lâu nữa....
Thì ra đó là lý do.... Tôi còn được thấy cảnh sáng nay lúc Dr.Smile tiêm xong cho tôi và xuống lầu, anh ta nói với họ rằng tôi đã được tiêm một liều thuốc giúp kéo dài mạng sống của tôi thêm vài tiếng nữa. Đương nhiên là anh ta và mọi người sẽ không cho tôi biết việc này....vì nếu biết thì...nó sẽ ảnh hưởng đến thần kinh của tôi và tôi sẽ chết nhanh hơn. Nếu dùng thêm một liều nữa thì mạng sống này sẽ chết ngay trong tức khắc....
Bây giờ em đã biết vì sao mình chết rồi...
Xin lỗi vì không được ở lại với mọi người lâu hơn nữa..
Nhưng cũng cảm ơn mọi người vì đã quan tâm và chăm sóc cho em...
Giờ em phải đi rồi..tạm biệt!....

Hết truyện rồi T_T, viết bộ end xong thấy cảm xúc tụt hẳng :"<
Cảm ơn vì đã đọc và ủng hộ bộ này suốt thời gian qua <3

Bouns 1 tấm hoàn chỉnh của con tôi sau 3 năm trở lại (sorry vì màu background chưa xong :"> )


Chuu đang viết bộ Laughing Jack X Reader, mọi người vào đọc ủng hộ nhé.
Byeeeeeee~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật