[DROP] [Eren x Levi Fanfiction] Định nghĩa từ "Yêu" (2017)

Chap 16



/Chào mi!/

/Happy Halloween ~ /

Tiếng nhạc u ám rợn rợn phát ra từ loa phát thanh khiến bối cảnh dãy phòng học không khác gì lối đi vào hang qủy thực sự. Kanon sau khi bỏ xa tên quái dị kia, bản thân lại cảm thấy vô cùng chênh vênh...

/Chào m- /

BỤP!

Tiếng nhạc dứt hẳn. Sự yên lặng trỗi dậy... nhưng cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là những tiếng hú hét man rợ đến phát hãi. Cô bé cố gắng làm lơ mọi thứ, rải từng bước mệt nhoài trên dãy hành lang lập lòe ánh nến

- Chị Anon...

Ù Ù Ù Ù Ù . . .

Giữa đêm thâu ai đó gọi tên chị mà nghe sao xót xa, để nỗi niềm nhớ thương hóa thành dòng nước mắt mãi tuôn rơi không ngừng. Phải, Kanon nhớ chị lắm...

- Thấy ~ ngươi ~ rồi ~

-CHỊ ƠI CỨU EM!!!!!!!!!

À... Hình như không phải nhớ chị...

Chả hiểu sao Kanon gây ra cái họa gì mà cái tên Mặt nhọ nồi cưỡi con quái vật 8 chân kia đang rượt theo cô bé kia kìa!!!!

Cả hai một chạy một rượt "càn quét" hết phòng này đến phòng kia, từ lớp Phổ nhạc đầu hành lang bên này đến lớp Thần nhạc cuối hành lang bên đây

- HUHUHU!!! CHỊ ANON ƠI, CHỊ ĐÂU RỒI??? HIC HIC... CHỊ ƠI!!!! CỨU EM VỚI!!! CHỊ ƠI!!!

Tiếng gào lẫn với tiếng khóc càng lúc càng lớn, vang đến nơi Anon và Levi đang đứng nói chuyện

Phía bên này hành lang, Levi đưa tay ra hiệu ngừng cuộc trò chuyện, đảo mắt, tập trung nghe tiếng vang vọng nho nhỏ trên dãy hành lang trước mặt. Hình như nó đang đến gần...

Anh nhìn sang cô, hỏi

- Phải giọng em cô không?

Anon bên cạnh đang đưa tay lên vành tai nghe ngóng, gật đầu

- Ừ, hình như thế... Có chuyện gì vậy ta?

Anon bước lên vài bước, nheo mắt nhìn hai bóng lờ mờ một lớn một nhỏ hắt trên tường đang tiến về phía này với tốc độ thần thánh. Chưa thấy người mà giọng đã oang oang

- CHỊ ƠI!!!!! HUHUHUHUHU!!!! CHỊ ƠI!!!!!

Anon tròn mắt nhìn hai người vừa chạy qua mình

- Vy? Kanon?

- CHỊ ƠI!!!!!!!!!!

Kanon nghe tiếng chị gọi sau lưng liền quay lại, gạt phắt kẻ đang lao đến mình ra một góc mà chạy đến ôm chặt lấy cánh tay chị. Cô chị chưa kịp hỏi thì bị cô em kéo đi ngược ra thẳng cửa chính, bỏ lại Levi với ngàn dấu hỏi chấm trên đầu. Sau lưng, một bóng đen đưa bàn tay ra...

CHÁT!!!

Trong khi còn chưa kịp hiểu gì thì tự nhiên bị thằng nào tát một phát giữa đầu, đau ơi là đau! Mà khốn nạn nhất là hắn chả thèm xin lỗi cơ, vẫn hí ha hí hửng hớn ha hớn hở cưỡi con nhện rượt theo hai chị em nhà kia

Sống lỗi đến thế là cùng!

Levi đưa tay lên xoa đầu, ánh mắt oán hờn nhìn theo bóng thằng Hắc Ám vừa khuất sau cánh cửa. Bỗng nhận ra trên tóc có dính cái gì đó liền gỡ xuống. Là giấy ghi chú kèm theo vài dòng chữ nắn nót

[Gặp tụi chị ở lớp của Sekihan
Lily]

Gấp tờ giấy lại, Levi quay vào báo với lớp trưởng một tiếng rồi đi lên lớp Phổ Nhạc năm ba

- LEVI!!!!!

Chân vừa chạm lên bậc thang thứ nhất thì Iroha trong bộ trang phục kimono trắng, tóc tai được cột qua loa trông như đuôi ngựa chải ngược chạy ù đến, nắm chặt vai cậu mà rối rít

- Levi! Em có thấy Kittykat của chị đâu không?

- Dá?

- Bé Kittykat đó!!!!!

Cậu hơi ngơ ra, mãi một lúc mới biết đàn chị đang nói về vấn đề gì

- A, con mèo lông trắng phải không?

Iroha gật đầu, liếng thoắng

- Đúng đúng! Em thấy nó đâu không? Lúc nãy chị Gumi nói là nó chạy lung tung ở tầng này

Cậu lắc đầu

- Dạ không

Iroha lo lắng ra mặt, tay vẫn nắm lấy vai Levi, lắc lắc rất nhiệt tình

- Trời ơi! Bé Kittykat của chị! Cục bông moe moe của chị! Em đâu rồi? Levi ơi! Levily ơi! Chị phải làm sao đây em ơi?

Do bị lắc liên hoàn nên Levi nghe chữ được chữ mất nửa chữ cắn đôi, thành ra mấy câu than thở của Iroha trở thành là "Tìm mèo giúp chị đi" (?). Cậu gỡ tay Iroha xuống, lắc đầu

- Em có việc bận nên không thể giúp chị được rồi - Định bước lên cầu thang nhưng lại xoay người lại - Hay chị ra ngoài sân tìm xem

Dù không liên quan đến mấy câu than thở nãy giờ nhưng Iroha vẫn gật đầu

- Ừ, để chị ra ngoài đó tìm - Chuyển sang giọng hối thúc - Em đang bận thì đi nhanh đi kẻo trễ

- Dạ

Iroha nhìn theo bóng hình Levi đến khi vừa khuất sau bậc thang thì mới bắt đầu tá hỏa chạy đi, vừa chạy vừa gọi lớn tên con mèo. Ra đến cửa, chưa kịp gọi tên "cục bông moe moe" của mình thì thấy đằng xa xa kia có nhóm ba người trông rất quen...

...

Levi chạy lên dãy của khối năm ba thì bắt gặp Piko đi ngang qua mặt mình. Mà hướng đó không phải là hướng đến lớp của Hội Phó sao? Không lẽ anh cũng được gọi?

"Chắc là liên quan đến hội thao"

- Này...

Đang loanh quanh với mấy câu hỏi trong đầu, Levi chợt nhận ra Piko không còn ở trước mặt nữa mà đang... đứng thù lù bên cạnh khiến cậu giật mình suýt chút nữa là la toáng lên

Thần linh ơi! Người đâu mà thoắt ẩn thoắt hiện như ma vậy

- Đi nào, đứng đơ ra đó làm gì?

Piko nhìn khuôn mặt nữa hết hồn nửa ngạc nhiên của Levi thì bật cười nhẹ một tiếng rồi nắm cổ tay cậu kéo đi. Cả hai cứ thế yên lặng đi đến cuối dãy hành lang, nơi đang có một nhóm người đứng nói chuyện. Nhóm người này gồm có Hội trưởng Haku, hội phó Sekihan, Tổ trưởng câu lạc bộ Báo Chí Nel và Lily. Tất cả đều mặc đồng phục vì thuộc ban quản lý và không phải hóa trang. Piko cũng vậy. Hành lang lúc này chỉ có ánh sáng lập lòe leo lét của những cây nến cháy quá nửa làm cho Levi chợt có cảm giác chuyện mà họ sắp nói sẽ nghiêm trọng lắm đây...

- Tụi em có mặt - Levi cúi đầu chào - Mọi người đang nói về chuyện gì vậy ạ?

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào "cậu nhóc" vừa lên tiếng. Lily liếc liếc sang Nel rồi lại quay sang Piko và Levi

- Hai em còn nhớ vụ cây tre trước gian hàng của Hội học sinh đổ xuống hồi hai tuần trước không?

Piko lẫn Levi đều vô cùng ngạc nhiên

- Vụ đó không phải mọi người đã thống nhất chỉ là tai nạn đơn thuần thôi sao?

- Thực sự là không phải tại nạn đâu - Sekihan cho hai tay vào túi áo khoác đồng phục - Nó chính là được ai đó cố tình cho đổ xuống

- Sekihan - Cậu trai tóc trắng nói với chất giọng vẫn lạnh tanh - Hôm đó cậu không có mặt ở hiện trường sao mà cậu lại khẳng định như thế?

Chàng hội phó khẽ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bạn mình, định nói gì đó thì đàn chị Nel bước lên trước, giọng hơi khàn

- Piko, nhóc không cần gắt gao quá như thế. Sekihan là Hội phó, mọi vấn đề ngày hôm đó đều được báo cáo lại với cậu ta nên mọi thông tin là cậu ta nắm rõ nhất. Mà Sekihan nói đúng đấy! Khả năng cao đây là một hành vi có chủ mưu

Haku gật đầu, nói tiếp

- Thủ phạm đã bắn một mũi tên, có lẽ là từ tầng 6, bắn xuống xuyên qua ống tre

Levi khó hiểu ra mặt

- Sao mà xuyên qua được???

Piko cũng phản bác

- Dù có xuyên qua thật đi nữa thì vẫn không thể gãy sau một lần gần tác dụng lực được!

- Sau khi mô phỏng lại và làm thử tại nhà Nel thì tổng cộng có vài nguyên nhân sau - Vị Hội trưởng giơ một ngón tay lên trước mặt - Thứ nhất là cây tre Gumi và Meiko chọn hôm đó độ dài hơn 10 mét, tức là quá cao so với mặc định, cộng thêm những vật trang trí trên cây nặng hơn bình thường. Ban đầu chị cũng không để ý, đến khi thu lại thì chị mới nhận ra

Lily nói tiếp

- Từ đó đẫn đến nguyên nhân thứ hai, vì trên ngọn quá nặng nên khi dưới gốc bị một lực lớn tác động theo đúng hướng rủ xuống của ngọn tre sẽ khiến nó đổ-

Levi vẫn lắc đầu

- Đúng là có xác suất xảy ra như thế, nhưng vẫn chưa đủ thuyết phục. Dù gì thì cũng là cây tre, như anh Piko nói thì muỗn nó gãy trong một lần tác dụng lực đâu có dễ đâu chị...

Cả đám nhìn nhau, Piko đứng cạnh Levi không nói gì

Nel hắng giọng, giọng vẫn khàn khàn

- Đây mới là phần quan trọng nhất đây: Trước đó, trên cây tre có một vết rạch, dài khoảng một tấc, cũng khá là sâu đấy

Nhìn mặt hai đứa lớp dưới có vẻ không tin lắm, cô lại tằng hắng một lần nữa

- Kaito và một vài người khác đã xác nhận là thân tre có vết rạch, nhưng tưởng là vết trầy xước bình thường nên không để ý

Thông tin này của Đội trưởng câu lạc bộ Báo Chí như tiếng sấm đánh ngang tai Levi. Trong ánh mắt của Piko bắt đầu có chút giao động

Nel tiếp tục

- Vết rạch cách gốc gần một mét, tức là sau khi trồng xuống đất thì vết rạch đó vẫn cách mặt đất tầm 20 phân

Lily nhìn hai nhóc lớp dưới

- Mấy đứa hình dung thế này này: vận tốc của mũi tên lúc đó đạt khoảng 15m/s, bắn từ tầng 6 xuống còn xuyên qua một tấm bia đá được chứ đừng nói ống tre. Nếu trúng vết rạch kia thì khả năng đổ cao hơn. Còn việc gốc bị gãy nát chắc là ngoại lệ nhỏ thôi vì Haku kỹ tính cho chôn gốc xuống sâu quá, chứ không thì bật cả gốc lên rồi chứ chả phải gãy đâu. Em hiểu mọi chuyện rồi chứ?

Levi gật nhẹ. Trái lại, Piko có chút không đồng tình

Lily không để ý đến việc này, nói tiếp

- Việc này thủ phạm và cả người mà hắn nhắm vào thì chị đã tìm ra là-

- Chẳng phải ai cả

Piko bỗng dưng lên tiếng cắt ngang khiến cả hội năm cuối lẫn Sekihan được phen giật mình. Anh tiếp tục

- Em nói rồi, mọi việc chỉ là trùng hợp thôi. Việc cây tre đổ sập căn liều là hoàn toàn ngoài ý muốn. Chứ nếu như chị nói nãy giờ thì chẳng khác gì nói thủ phạm là người trong hội học sinh?

Cả Lily lẫn Nel không hề lên tiếng phản đối. Đó cũng chính là vấn đề duy nhất mà hai người vẫn chưa thể giải thích được

Những người trong hội học sinh có mặt lúc sự việc xảy ra khá ít. Lúc báo cáo, Luka và vài người khác đã khẳng định là không ai có hành động kỳ lạ nào, chỉ riêng hai người pha chế ngồi sau bức màn không ai khác là Piko và Levi. Khả năng cao hai người là thủ phạm, nhưng Levi bị Lily cho loại khỏi tình nghi vì hành động nghĩa hiệp cứu bé Akano Kanon. Vậy là chỉ còn Piko là người đáng nghi nhất. Hơn nữa, việc chỉ đạo dựng cây tre hôm đó lên ngoài Hội Trưởng Haku còn có cả anh chàng này nữa. Quá hợp lý! Nhưng sau cuộc nói chuyện với Nel ở phòng câu lạc bộ Báo Chí hôm đó thì Lily cho rằng người-bị-nhắm-đến lại chính là Utatane Piko và thủ phạm là một người được-cho-là không phải học viên của Vocal Labyrinth. Và khúc mắc duy nhất mà Lily vẫn chưa tìm ra được: vết khắc đó được khắc lên lúc nào trong khi người tiếp xúc với cây tre chỉ có Hội học sinh?

Không ai nói gì nữa khiến không khí xung quanh trùng xuống

Levi thực sự không rõ chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình nữa! Hội Trưởng lẫn hai "legend" (Nel và Lily) sao lại nhìn anh Piko với ánh mắt ái ngại như thế? Còn vụ cây tre nữa, cậu cứ tưởng nó yên xuống rồi chứ. Giờ lại bới tung lên lại thành một mớ bòng bong không ai giải đáp được là thế nào???

- Chúng ta xong chuyện chưa ạ?

Giọng trầm trầm vang lên chấm dứt khoảng lặng. Mọi người đồng loạt nhìn sang Piko đang đưa tay túm gọn mái tóc trắng dài ngang bờ vai rồi thả tay ra, tiếp tục nói

- Em nghĩ mình nên khép lại vụ này và tập trung vào Hội thao Mùa Đông sắp tới đi ạ

Nói xong, anh thở hắt ra một hơi rồi bỏ đi nhưng lại bị Hội Phó nắm chặt lấy vai kéo lại. Piko theo phản xạ đưa tay lên, gắt

- Bỏ t-

- Cậu chưa xong việc với tớ đâu

Kiểu nói như cảnh cáo lên của Sekihan khiến bàn tay mảnh khảnh của chàng trai tóc trắng định đẩy người bạn thân của mình ra bất chợt khựng lại giữa không trung. Không khí bắt đầu đặc nghẹn lại

Thấy ánh mắt Piko lúc này bắt đầu có nét kinh ngạc xen lẫn hoang mang, chàng Hội Phó mới nhận ra mình hơi lố. Anh vội vàng thả lỏng tay ra rồi ho nhẹ một tiếng, hạ giọng xuống

- Tớ xin lỗi... Nhưng cậu ở lại được chứ? Đang họp đấy

- Được rồi

Piko gật đầu, nhẹ nhàng hất tay Sekihan xuống, quay về đứng cạnh Levi

Thở phù một hơi dài, chàng Hội Phó bước đến cạnh cái người phũ phàng nào đó sau khi nghe tiếng vỗ tay của Nel

- Tập trung và nghe đây! Về Hội thao Mùa Đông thì đã có danh sách các trường tham gia giải Liên trường sắp tới. Có vẻ năm nay giải đơn nam không dễ gì đạt quán quân như dự tính đâu

- Tại sao? - Haku thắc mắc - Trừ năm ngoái thì năm nào mình chẳng đạt quán quân

Tổ trưởng Câu lạc bộ Báo Chí đưa chiếc điện thoại đang hiển thị một cái tên khá quen thuộc ra trước mặt mọi người

- Vì năm nay, Kiyoteru sẽ đại diện Đại học Thanh nhạc Kyoto tham gia hạng mục đơn nam

Mấy cậu con trai không ai bảo ai mà đồng loạt mím môi, nét mặt trở nên nghiêm trọng hẳn. Riêng Haku mới lên làm Hội trưởng nên vẫn chưa rõ về việc này lắm, còn "captain" của team - Lily - vốn biết rất rõ

Nel hắng giọng, hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu giải thích

- Hiyama Kiyoteru từng là một thành viên vô cùng sáng giá của team trượt băng hồi còn ở học viện này. Cậu ta đạt quán quân Winter Champion ba lần liên tiếp trong khi Piko đợt năm ngoái chỉ đoạt được giải á quân còn Levi mới tham gia lần đầu tiên, lại còn mới năm nhất nữa. Trình độ lẫn kinh nghiệm thực sự quá chênh lệch

Thấy Haku gật gật đầu như đã hiểu, cô tiếp tục nói với hai cậu con trai

- Piko, Levi, chị cần hai đứa hiểu rõ một điều: giải đơn nam dù khó khăn thế nào đi nữa nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Hai đứa phải cẩn thận khi tập luyện và Levi, em nên hạn chế tập luyện những cú nhảy gấp 4 từ salchow trở lên, rõ chưa?

Hai cậu con trai gật đầu ra chiều đã rõ. Lily nghĩ ngợi gì đó rồi tặc lưỡi

- Nhớ lại thì cũng tiếc, Piko năm ngoái bị thua sát nút. Nhưng năm nay tớ nghĩ 75% chúng ta sẽ đạt quán quân đơn nam - Lily đột nhiên đẩy Sekihan ra, ôm cổ Piko lẫn Levi kéo sát lại mình, cười - Cậu cũng thấy rồi mà, hai bé con nhà tớ hợp tác với nhau ăn ý quá đi chứ lị!

- Ơ!! CHỊ!!!!!

Không làm gì mà bất ngờ bị đẩy ra, Sekihan lập tức giãy nảy lên kiện cáo. Hai cậu dzai bị "kẹp cổ" cũng la lên oai oái

- Chị Lily!! Buông tụi em ra!!!

- Mọi người thôi nào

Haku nhìn cảnh này ráng nhịn cười mà đến cản đám loi nhoi. Riêng Nel, tay nắm chặt chiếc điện thoại, mắt như hờn cả thế giới nhìn mấy người kia. Họp với chả hành! Họp riêng với chả họp lẻ! Ừ thì vụ hôm nhạc hội có thể tạm thời gác đó để bàn chuyện hội thao vì nó quan trọng hơn. Đến khi bàn rồi thì chạo nhau thế kia đây! Vậy thì thà nói thẳng lúc họp đầu tuần sáng mai cho xong

"Tôi mà không bị đau họng thì chắc chắn sẽ quát mấy nàng một trận!"

Quả nhiên nàng Lily kia là chúa tổ lái!

Ting!

Bỗng dưng điện thoại của Nel vang lên vài nốt nhạc, màn hình hiện lên thông báo trên trang Diễn đàn có một bài viết được đăng lên cách đây vài giây. Cô liền bấm vào bài viết đó xem thử

[Mọi người ơi! Sân sau có Romeo và Juliet nè!!!!
#Mem_Nekomoemoe]

Và thêm một tấm ảnh đính kèm. Trong ảnh là một người con trai tóc nâu rất chi là lịch lãm trong bộ đồng phục cấp ba đang trao nhẫn cho một nàng phù thủy tóc xanh khoác trên người bộ váy đen tuyền quý phái. Nói chung trông vô cùng đẹp đôi

Ít nhất thì đó là điều đầu tiên cô nghĩ, ngưng ngay sau đó thì thay đổi hoàn toàn

Ừ thì... cảnh đêm trăng thanh nhìn rất lãng mạn nè, khoảnh khắc trao nhẫn rất tình cảm nè, góc chụp nhìn rõ mặt hai người đang nhìn nhau rất tình tứ nữa nè, trang phục vừa cũng rất sang trọng và quý tộc nè, ngay cả cảm xúc cũng rất thật nữa nè!

Nhưng, riêng hai cái mặt là không ưa một tí tẹo nào cả! Nel nhìn vào chỉ thấy một bầu trời quá đáng

- HAI CÁI ĐỨA NÀY!!!!

Không kìm nổi sự "ngỡ ngàng", Nel gắt lên một câu khiến đám loi choi kia ngừng mọi hoạt động, sấn sấn lại gần điện thoại của cô nàng rồi nhận kết quả tương tự

- Levily, đi xuống đó với chị

Lily kéo Levi chạy đi một đoạn xa trong khi Sekihan nghiến răng nhìn tấm ảnh trên điện thoại, Haku thì tròn mắt ngỡ ngàng. Riêng Piko cũng không có cảm xúc gì nhiều, chỉ hơi ngạc nhiên thôi

- Gumi đính hôn với Gumiya rồi mà - Giọng Haku chứa đầy sự kinh ngạc - Sao lại còn thế này???

Vâng, hai người họ chính là Eren và Gumi và tấm ảnh là hai người đang đeo nhẫn cho nhau, ánh mắt họ nhìn nhau tình tứ đến lạ...

Chính cái tình tứ là thứ khiến những người ở đây sốc đến thế "lày" đây!

- Thực hư thế nào, xuống dưới sẽ rõ

Nel ôm miệng ho một hơi dài sau câu gắt buột miệng kia, không quên cho ẩn bài viết của Iroha để tránh chuyện lùm xùm lên. Xong việc, cô tắt màn hình điện thoại rồi cùng Hội trưởng chạy theo hai người vừa nãy. Piko cũng định đi theo nhưng Hội Phó đã kịp níu tay lại, hỏi nhỏ

- Khoan, tớ có chuyện muốn hỏi riêng cậu...

Sekihan ghé tai thì thầm gì đó rồi lùi lại nhìn biểu hiện ngạc nhiên đến thẫn thờ trên gương mặt cậu bạn thân. Miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười khó hiểu, anh cho hai tay vào túi áo, khẽ nghiêng đầu

- Tớ nói đúng chứ?

- Không!

Ngay lập tức Piko lắc mạnh đầu, trả lời với giọng bối rối xen chút gì đó sợ hãi. Sekihan bật cười một tiếng, đặt ngón tay lên miệng mình

- Tớ không nói chuyện này ra đâu, cậu yên tâm. Bản thân tớ cũng hiểu rõ khi chuyện này trở nên phức tạp thì chẳng được lợi gì sất! - Ánh mắt nghiêm túc hẳn - Nhưng đổi lại, cậu phải nói cho tớ biết tất cả mọi chuyện

Đôi phương vẫn lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng nhìn anh

- Sekihan, cậu không biết bản thân đang lấn vào chuyện gì đâu. Cậu là người ngoài cuộc, cậu nên dừng lại trước khi mọi việc dần tồi tệ hơn đi!

Nhưng vị Hội phó không hề quan tâm lời cảnh báo của bạn mình mà chỉ cười, cười đến híp mắt lại

- Ôi Piko, cám ơn vì đã lo lắng cho tớ. Đúng là bình thường thì tớ chỉ là người ngoài cuộc thật... - Anh lấy trong túi ra chiếc điện thoại cảm ứng, bật màn hình lên - ...Nhưng hai hôm trước, Levi đã gửi bản nhạc thứ hai qua cho tớ...

Trên màn hình điện thoại lúc này đang hiển thị một tệp âm thanh có tựa đề rất kỳ lạ, gần giống với tên của tệp ghi âm mà Levi nhờ anh ký âm trước đó

[AC(31)-3/3/3/2/2.x0.10101=11100(IV)]

Piko cúi xuống nhìn màn hình điện thoại với ánh mắt khó hiểu. Đống ký tự toàn số với số đó có ý nghĩa gì chứ?

Bỗng nhiên màn hình điện thoại tắt phụt, anh ngẩng lên thì thấy khuôn mặt của Hội phó đang ở một khoảng cách rất gần

Sekihan bỏ điện thoại vào túi áo, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ ngây thơ đến rùng mình, nghiêng đầu hỏi với giọng rất hồn nhiên

- Như vậy đủ để tớ trở thành người trong cuộc chưa?

- Cậu...

***

Lùi về vài chục phút trước, lúc hai chị em sinh đôi Akano đang lôi nhau ra sân trước chạy mãi không thấy mệt. Người thì mắt mũi ướt nhẹp khóc la ầm trời, người thì trưng ra bộ mặt ngu ngơ chẳng hiểu gì cả. Phía sau, kẻ mà ai-cũng-biết-là-tên-lầy-lội-nào-đó đã theo kịp hai chị em. Hắn cất cái giọng đầy ám ảnh như trong mấy bộ phim kinh dị nước ngoài

- YỐ ~ LỒ ~ HÁI ~ CHỤY ~ EM ~

Nghe cái giọng vừa quen quen vừa không kém phần ma mị như đấm thẳng trực diện vào tai mình, Anon lựng khựng quay đầu về phía sau như con robot kẹt máy và...

Hỡi ôi...

Cái giống sinh vật gì thế kia? Chung Vô Diệm à? Người không ra người, ma không ra ma! Nguyên khuôn mặt đen như đáy nồi, lại còn thêm mấy đường xanh xanh đỏ đỏ lèo nghèo trên mặt thấy gớm! Tổng thể lại, nhìn cái dung nhan y như tên tội đồ bị thả rơi tự do từ chín tầng mây đập mặt xuống mười tám tầng địa ngục rồi bị bắt lên thả rơi xuống hai ba lần nữa vậy! Còn hoang tàn hơn cái mặt bằng vừa mới giải tỏa nữa!

Dẫu biết hôm nay là Halloween nên mới hóa trang thế này đấy, nhưng make up kiểu này thì có hơi...

Nhưng nó vẫn chưa hãi bằng cái sinh vật mà hắn đang cưỡi. Nó bự như nhện đột biến trong rừng Amazon ấy!!

Cô thoáng rợn tóc gáy, vừa chạy vừa gào thét trong lòng

"Trên đời vô vàn sinh vật côn trùng mà sao cứ nhất thiết phải là cái con quái vật đó vậy trời???????????"

Cơ mà nãy cô nhớ là bỏ xa hắn lắm mà, sao thoáng cái đã rượt kịp hai chị em cô rồi??!

- Hắn tới kìa!!!!!! Chị ơi!!!! Cứu em!!!!

Kanon khóc muốn hết nước mắt, Anon lại càng cắm đầu kéo em mình lao như tên bắn về phía trước. Kẻ đang hùng hổ rượt theo hai chị em thấy vậy thì khoái chí, được nước lấn tới

- Ở ~ LẠI ~ VỚI ~ TA ~ ĐI ~ CHO ~ VUI ~ ! ~ CUỘC ~ CHƯA ~ HẾT ~ MÀ ~

- KYA!!!! TRÁNH RA ĐIIIIIIIIIIIIIII!!!!!!!

Và trả lời lại hắn là tiếng gào thét thất thanh của Kanon

- HÔM ~ NAY ~ LÀ ~ HALLOWEEN ~ MÀ ~ ! ~ CÙNG ~ TA ~ MỞ ~ TIỆC ~ TỚI ~ SÁNG ~ ĐI ~ NÀO ~

- ÔNG LÀ AI? TÔI KHÔNG BIẾT ÔNG ĐI RA ĐIIIIIII!!!!!!!!!

Vẫn là tiếng hét thất thanh của cô bé Kanon

- HAI ~ NGƯỜI ~ MUỐN ~ CHO ~ KẸO ~ HAY ~ BỊ ~ GHẸO ~ ? ~

BỐP!!!!

Lần này không phải là tiếng thét thất thanh kia nữa, thay vào đó là tiếng gì đó đập vào nhau, sau đó là một tiếng "Bịch" rõ lớn. Anon đáp đất an toàn sau khi làm một pha Highlight santo tung cước vào giữa mặt tên kia khiến hắn ngã ngửa ra phía sau, con nhện vẫn cứ chạy thẳng rồi đâm sầm vào bức tường, lật ngược chỏng vó

Hai chị em tò mò, mon men lại gần xem thử coi nó là cái giống nhện gì to chà bá lửa thế

Rè......è....è...è...

Hai người vừa đến gần thì nghe tiếng rè rè như tiếng động cơ điện đang chạy phát ra từ con nhện. Anon dùng chân hất con nhện lật ngược lại, lộ ra một cái ván trượt bằng kim loại có hai bánh xe lớn hai bên

- Xe trượt điện tử???

Thì ra đó không phải là con nhện thật mà là một chiếc xe trượt điện tự thăng bằng được trang trí hình con nhện thôi. Vậy là cái tên mặt trét nhọ nồi kia chỉ cần cưỡi con xe này rồi điều khiển cho nó rượt theo hai chị em, bảo sao nó to đột biến với chạy nhanh dã man

- Ể? - Kanon thốt lên, tay run run chọt chọt vào con nhện khổng lồ nhồi bông vừa bị chị sút qua nằm chèo queo dưới chân mình - Nhện giả à chị?

- Ừ - Tên lầy lội nào đó trả lời trong khi đã cố gắng bò dậy trong bộ hóa trang "lùm xùm" - Thằng bạn lớp anh chế ra đấ-

Chưa nói hết câu, hắn bị Anon cho ăn một đạp trực diện ngã luôn ra sân

- Cái tên mặt mâm chết tiệt!! Lâu ngày không gặp rồi chào hỏi đàn em mình kiểu đó đấy hả??

- Anon, đau anh!

Kanon, tay ôm con "xe nhện" (vì là hàng fake nên không sợ), mắt tròn xoe nhìn hai người

- Chị quen anh này ạ?

- Em cũng quen mà - Cô chỉ chỉ vào đầu mình - Đàn anh nhây-lầy-bựa-có-vấn-đề-về-thần-kinh ở lớp bắn cung ý! Ổng cũng nghỉ tập rồi đó 

- Anh Vy ạ?

- Chính xác

Vy Yuuma, một cựu thành viên của một câu lạc bộ bắn cung cùng với hai chị em Akano. Sau khi Anon nghỉ tập khoảng hai tháng thì Yuuma cũng nghỉ luôn, dù anh rất có tài năng

Mà chuyện xưa cho qua đi! Giải quyết cái chuyện này đã!!!

Anon lừ mắt, nhìn em gái mình đang đỡ người kia dậy, cũng tốt bụng phủ sạch đất cỏ các thứ trên bộ trang phục rất đỗi là "cầu kì" (nói thẳng ra là như mấy cái giẻ lau chắp nối vào vậy) của Yuuma. Cô đang thắc mắc ai là người sáng tạo ra bộ đồ hóa trang này nhỉ? Chắc người này dùng keo sữa hay keo dán sắt nhỏ mắt rồi mới thiết kế "đống bùi nhùi" đầy... "ấn tượng" như này

Từ xa xa, ba người nghe thấy có tiếng gọi của một cô gái...

- AKANO!!! PHÍA NÀY NÈ

Hai chị em bị gọi hồn đồng loạt nhìn quanh quất tìm chủ nhân của giọng nói lúc nãy

- Kiểu giọng eo éo eo éo này... - Anon không tìm nữa, quay sang em gái mình - Nghe như cái chị mỗi ngày ôm một con mèo đến tiệm cà phê mình uống trà đào ý nhờ

Thấy được người cần tìm, đầu loi nhoi của cô em gái cũng nhanh chóng dừng lại, nhưng chân vẫn cứ nhón nhón lên rồi giơ tay vẫy vẫy, miệng vẫn trả lời chị

- Dạ đúng chị đó đấy ạ! Chị Nekomura ý

Vừa hay lúc đó Iroha nhảy bổ đến chỗ hai chị em, mặt tươi không cần tưới

- AKANO~ CHÀO HAI NHÓC

- Ô! - Cô chị giơ tay chào cho có lệ - Chào bà chị cuồng mèo!

Tên nào kia cũng giơ tay chào như quen lắm

- Chào bà!

Iroha nhìn người mặt mày đen nhẻm không thấy ánh sáng tương lại trước mặt, khẽ hỏi hai chị em

- Ai vậy? Chị có biết hắn không?

- Anh Vy ạ - Kanon lễ phép trả lời trong khi Anon cố nín cười đến đau bụng - Anh Vy Yuuma ý chị

Cô lập tức quay phắt sang anh, giọng như kiểu "Thật hả trời????"

- Yuuma? Ai make up cho ông vậy?

Anh trả lời với giọng rất chi là tự hào

- Là tui đếy! Là tui đếy!!!!

- Trời đất ơi! Lau ngay đi! - Vội vàng lấy trong ống tay áo kimono ra một chiếc khăn ướt - Được cái mặt đẹp mã mà chơi nguyên tông đen như đáy nồi trông gớm chết được ấy!!!

Anh xụ mặt cầm lấy cái khăn, sưng sỉa lau sạch những vết mực đen chính mình vẽ lên cách đó vài tiếng. Dù vẫn đang hờn bà bạn dám chê mình trang điểm xấu (dù nó xấu thật) nhưng vẫn vui vẻ cám ơn

Lau mặt sạch sẽ sáng sủa, cô nàng cuồng mèo thốt lên một câu, hai chị em Akano cũng phải gật gù đồng tình

- Đấy! Để mặt thế này có phải đẹp trai soái ca không? Nãy mặt đen thui như Bao Thanh Thiên vậy

- Mà bà đi đâu ngoài này? - Yuuma gấp chiếc khăn ướt lại - Lớp Phổ nhạc không phải đang thiếu người à?

Lúc này, Iroha mới giật nảy lên

-À, nãy tui nhờ Ryuto làm thay để đi tìm bé Kittykat. Bé ý vừa đi lạc mất rồi

Trong khi Anon đang cố nhớ lại con Kittykat là con mèo nào trong đám mèo bà chị kia mang đến quán thì ông anh kia lên tiếng hỏi lại

- Bé con trắng trắng nhà bà á?

- Nó đó!

Cô gật gật đầu. Anon hắng giọng

- Nếu Vy biết con mèo đó thì ta chia nhau ra tìm cho mau đi. Kanon với chị ở sân sau, tôi với anh Vy tìm ở quanh đây với sân trước. Ok?

- Vậy đi - Iroha giơ tay giả làm điện thoại áp vào tai - Lúc nào tìm được gọi tui nhé

Bốn người bắt đầu tách ra, Anon cùng Yuuma tiến ra bên hông dãy phòng học. Iroha và Kanon chạy ra sân sau của học viện mà không biết rằng ở sân sau có một chuyện rất chi là động trời

Muốn biết là chuyện gì thì ta cùng tạm dừng tại đó

Quay về chỗ Anon và Yuuma, hai người thống nhất với nhau là tìm ở mấy bụi cây trước rồi mới tìm trên mấy cây lớn gần bờ tường

Đang tập trung tìm kiếm thì đột nhiên anh hỏi

- Sao rồi? Có bạn trai mới chưa?

Anon giật bắn mình nhìn anh, nhưng rất nhanh trả lời lại với giọng rất chi là bất cần đời

- Ui xời, yêu đương gì giờ này! - Vươn vai, vung mạnh hai tay lên trời - Đời còn dài, em còn nhỏ, em còn muốn điiiii chơiiiiiii~~~

Anh bật cười, đặt tay lên đầu cô nhóc

- Em lại thảo mai

- Nói người khác thì hay lắm! Ngó lại bản thân anh đi kìa! - Cô hất tay anh xuống - Hai mươi xuân xanh rồi mà chẳng có một mối tình vắt áo

Yuuma gãi gãi đầu, úp úp mở mở

- Anh chưa có người yêu, nhưng anh cũng có người thương rồi nhé!

- Vậy ra hồi trước nghỉ bắn cung là muốn theo NGƯỜI THƯƠNG trong nhóm trượt băng chứ gì?

Ngón tay cô chọt chọt vào cánh tay Yuuma, cố ý nhấn mạnh từ "người thương" để ghẹo ai kia. Ánh mắt cô nàng ánh lên vẻ "Tôi đây biết hết rồi nhá, khỏi giấu" làm anh chỉ biết cười lả giả, nhẹ nhàng đẩy ngón tay của cô ra mà phủ nhận

- Làm gì có! Lại suy diễn tào lao rồi

- Tào lao đâu mà tào lao! Mặt hiện rõ luôn kìa! - Vẫn ánh mắt đó nhưng gian hơn một tí - Cái chị đó tên Yuka đúng không?

- Yuka? - Yuuma ngẩn ra - Yukari mới đúng chứ!

Ngay lập tức cô vỗ lưng anh cái bốp, cười ha hả

- Vậy là nhận có rồi nhá

- Ờ ừm... - Cười trừ - Mà sao em biết Yukari? Cậu ấy đã đến quán của em bao giờ đâu

Cô chống cằm ra vẻ suy tư, chân bước nhanh về một bụi cây khá lớn gần đó

- Thì cái hôm mà trên Diễn đàn hồi trước có nguyên mớ tin tỏ tình ý. Ông anh lúc nào cũng nổi máu bà tám mỗi khi có bài đăng, vậy mà trong chùm bài tỏ tình kia lại chẳng có câu thảo luận nào của ông anh cả nên nghi ngờ thôi - Cúi xuống lục bụi cây - Mà Ryuto là ai vậy?

- À - Ngồi xuống cạnh Anon - Gachapoid Ryuto, bạn thanh mai trúc mã của Yukari

Anon gật đầu rồi không hỏi nữa, tiếp tục công cuộc tìm mèo cho bà chị kia

Lục sục một hồi không thấy thứ cần tìm, cả hai đứng dậy, phủi tay phủi quần phủi áo sạch sẽ rồi tiếp tục tìm trong các bụi cây nhỏ nhỏ được xếp thẳng hàng dọc theo bờ tường bên hông dãy phòng học

- Thế ông anh tỏ tình chị đó chưa?

Anon cất tiếng hỏi khi cả hai đang đứng dưới gốc cây nheo mắt nhìn lên tán cây chằng chịt lá, sử dụng hết thị lực vốn có để soi từng cành. Trời ạ! Gần nửa đêm rồi chứ có sáng sủa gì đâu, có mỗi ánh trăng leo lét thế kia mà tìm con mèo con thì có mà loạn thị mất

- Chưa

Yuuma trả lời rất nhanh, chân bắt đầu dậm bước tiến về gốc cây bên cạnh. Anon cũng vội vàng chạy theo, nói với vẻ nửa đùa giỡn nửa khuyên nhủ

- Ngại à? Đàn ông lên đi nào! Đời có hai thứ dễ khiến con người hối hận nhất là "Yêu mà không nói" với "Đói mà không ăn". Vậy nên anh cứ nói thẳng lòng mình ra, đừng để bản thân sau này phải hối hận

Yuuma dừng bước, ngước lên bầu trời đêm được chiếu sáng bởi ánh trăng. Anon cũng dừng lại khi thấy anh bất ngờ quay lại nhìn mình. Không hiểu sao cô nghe giọng anh lúc này dịu dàng, ôn nhu đến kinh ngạc, rất khác với vẻ lầy lội lúc cưỡi nhện rượt theo hai chị em cô

- Anh không ngại việc tỏ tình với Yukari, anh chỉ cần lý do thôi

Anon mở to mắt nhìn ông anh mà cô từng cho rằng "khô khan vì quá nhiều muối" mà có thể phát ngôn vừa ngọt lịm vừa sên sến vừa chất chơi người dơi như thế, quả thực rất khiến cho người ta có cảm giác an toàn...

Đúng là trên thế giới này cái quái gì cũng có thể xảy ra! Một tên lầy lội siêu cấp có thể thành một nam chính ôn nhu trong truyện ngôn tình như đúng rồi vậy!!!

Bỗng Anon cười lớn, vỗ mạnh vào lưng Yuuma

-Ối xời ông anh ơi là ông anh! Tình yêu thì cần chi lý do với chả lý trấu!

Anh cười ngốc rồi ngước lên tán cây, ánh mắt đảo xung quanh

- Ừ nhỉ... Nhưng v- Ô

Yuuma chỉ tay lên trên tán cây cách mặt đất không cao lắm, một cái bóng trăng trắng bé bằng cổ tayđang ôm chặt lấy cành cây, miệng cứ liên tục ngao ngao mấy từ rời rạc trong tiếng vi vu của gió đếm khiến thính giác của hai người đứng dưới gốc phải hoạt động hết công suất mới nghe thấy

Anon mắt to mắt nhỏ nhìn thứ sinh vật đó rồi nhìn sang anh

- Con Kittykat đó hả?

- Ừm...

- Béo ú nụ vậy mà nói mèo con?

- Đâu có - Yuuma lắc đầu - Do bộ lông xù lên đấy, chứ thực ra nó chỉ bé bằng nửa cuốn nhật ký. Mà hình như không xuống được nhỉ?

- Cây này thấp mà, để em lo. Ông anh gọi cho bà chị kia đi

Anh vừa định xắn tay áo lên thì thấy Anon đang vắt vẻo trên cành cây nói xuống. Anh thầm thán phục

"Con bé này làm gì cũng lanh hết"

Lôi chiếc điện thoại từ bộ hóa trang lùm xùm, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, bấm thêm vài phím nữa. Từ điện thoại phát ra một đoạn giai điệu ngắn, ngay sau đó là tiếng nói thầm thì của đầu dây bên kia

- <Yuuma hả? Có chuyện gì không?>

- Alo, tui tìm thấy con mèo rồi. Mà sao giọng bà cứ thè thè thấy rợn vậy? Yurei nhập bà rồi à?

- <Đừng có nói gở!> - Iroha gắt nhẹ - <Cẩn thận cái mỏ của ông đấy! Tâm linh không đùa được đâu>

Anh nghe thế chỉ biết cười ngặt nghẽo, một tay giơ lên đỡ bé mèo Anon đưa xuống, tay còn lại cầm chiếc điện thoại kề gần miệng

- Mà bà đang ở đâu đấy?

- <Sân sau. Mà ông với Anon đến đây lẹ đi!>

- Có g- Anon, cẩn thận!!!

Yuuma nói khi thấy Anon đang chuẩn bị nhảy xuống. Cô nàng xua xua tay, bảo anh tập trung nghe điện thoại đi. Lúc đó anh mới nói với đầu dây bên kia

- Sân sau có gì à?    

- <Ông kiểm tra Diễn đàn đi, tui mới đăng lên đấy. Cơ mà cảnh này phải quay lại mới hot, tui cúp máy đây>

Ngay vừa lúc Iroha cúp máy thì Anon cũng vừa nghe trọn câu cuối nên vừa chạm chân trên mặt đất thì cô đã nhanh chóng lấy bé "nắp gập" của mình ra và truy cập vào diễn đàn. Yuuma cất điện thoại đi, tay vuốt lông bé Kittykat đang kêu liên tục vì sợ (chắc vậy...) ngó vào điện thoại Anon để hóng tin. Diễn đàn có một bài đăng mới

[Mọi người ơi! Sân sau có Romeo và Juliet nè!!!!

#Mem_Nekomoemoe]  

Anon bấm bấm cho màn hình chạy xuống. Tấm ảnh đính kèm hiện lên cảnh trăng thanh gió mát và có một cặp nam nữ đang nắm tay như kiểu đang trao nhẫn cho nhau. Vì khá nhỏ nên hai người phải ghé mắt gần sát màn hình để nhìn coi hai người trong ảnh là ai

Sau vài giây soi...

- TRỜI ĐẤT ƠI CÁI TÊN NÀY

Anon gần như gào lên trong khiYuuma đưa tay lên che miệng như đang nhịn cười

- Uôi! Kia phải chị Gumi không? Quả này ông Gumiya có mà tự tử à?? Khéo mai lại lên trang nhất giật tít "Con gái rượu của tập đoàn trang sức nổi tiếng có gian tình với người yêu của đàn e-"

Chưa nói hết câu thì anh bị Anon cầm điện thoại gõ vào đầu

- Ngưng nói nhảm! Tới đó đã rồi tính

Cả hai cùng chạy ào ra sân sau. Đến nơi, khung cảnh đang khá lộn xộn vì... có khá nhiều người có mặt ở đây hóng chuyện. Ngoài hai nhân vật chính ngôn lù Gumi, Eren và chủ nhân của bài đăng - Iroha, kèm theo là bé Kanon thì còn có hội trưởng Haku, Lily và hai admin của diễn đàn - Luka và Nel. Cách đó vài bước còn có Hange và cả người-không-nên-có-mặt cũng đang có mặt ở đây

Nel nhìn hai người vừa chạy đến mà không khỏi tấm tắc

"Nắm bắt thông tin nhanh kinh hồn... Mong sao đây là hai người cuối cùng"

Bên "nhân vật" (Eren và Gumi) và bên phát giác (Iroha) bắt đầu tranh cãi với nhau trước sự bất lực tạm thời của những người có mặt. Có vẻ Nel và mấy chị năm cuối có mặt sau cùng nên cũng không rõ chính xác chuyện gì đang diễn ra, thành ra không biết xử sự thế nào cho phải. Một bên tố một bên phản thế này thì biết đường nào mà lần. Yuuma ôm mèo chạy đến đưa cho Iroha, tiện thể kéo luôn cô nàyddi

Anon chưa kịp lên tiếng hỏi rõ ngọn ngành gì thì có tiếng quát rõ to

- Ông buông tôi ra! - Giơ cao điện thoại lên - Tôi có bằng chứng đầy đủ đây, mọi người xem đi!  Hai người kia, đừng chối cãi nữa!

Iroha bật đoạn video dài mười mấy giây lên cho những người có mặt ở đây xem. Ban đầu là hai người đang nắm tay nhau, nói cười gì đó vui vẻ lắm. Rồi đùng một phát, cả hai nhào đến ôm nhau. Nữ chính bỗng nhiên dụi dụi mắt như đang khóc, ngay lập tức, nam chính cúi xuống như đang chuẩn bị hôn lên đôi môi xinh đẹp của nữ chính thì...

Cạch!

- Kanon, cái gì vậy?

- Em xin lỗi...

Máy quay chuyển hướng xuống chiếc ván trượt tự động nằm im lìm trên sân cỏ, rồi lại chuyển về vị trí ban đầu và hai nhân vật chính đã buông nhau ra và đang nhìn chằm chằm vào người quay. Màn hình dừng lại tại đó, đoạn clip kết thúc 

Gương mặt cả lũ sau khi xem thì tối sầm lại, nghe bên tai thấy tiếng gió hú như đang bên bờ vực sâu thăm thẳm... Hai người kia mặt mũi tái méc nhìn đám người đang lườm mình tóe khói

- GUMI!!!! GIẢI THÍCH NGAY!!!!

Cả đám lập tức nhào vào trả khảo cô "nữ chính". Riêng Levi thì không nhanh không chậm đùng đùng quay lưng bỏ đi

- Đuổi theo cậu ta đi chứ!

Hange nói hối thúc, Eren chỉ gật gật rồi chạy theo. Cũng may là chân anh ngắn nên cậu kịp kéo tay anh lại

- Levi à, anh ngh-

CHÁT!!!

Levi giơ cao cánh tay còn lại giáng thẳng một phát vào mặt cậu, ánh mắt lạnh băng, kiểu như cậu mà không buông ra thì anh sẵn sàng đồ sát cậu luôn vậy

- Buông

Eren vừa bị ăn vả đần mặt, nghe anh nói gì làm đấy, từ từ thả tay ra. Còn anh, vẫn khuôn mặt lanh tanh đấy, quay phắt người bước nhanh về hướng dãy phòng học

Chứng kiến mọi chuyện, Anon tặc lưỡi

- Tch!!! "Cháy lớn" rồi! - Kéo tay áo Hange bên cạnh và em gái mình - Hai người đi theo anh ta đi, nói anh ta bình tĩnh lại. Còn tên kia để tôi xử lý

Hai người kia gật đầu rồi chạy theo Levi. Còn cô bắt đầu tiến đến cạnh cái con người đang còn đứng ngơ ra sau khi ăn một cú tát của người ấy. Nhìn bản mặt lơ tơ mơ hồn bay xác ở lại của cậu khiến Anon phát ách lên, thuận tay vả thêm một phát vào mặt cậu

ĐỐP!!!

Eren ăn thêm cái vả đau điếng đã bay hết cái ngu người, quay sang cô gái đang trưng khuôn mặt bức xúc có phần kìm nén

- Tỉnh chưa?

- A- Anon, mọi chuyện... cái nhẫn... hai bọn tôi...

Ngôn từ lộn xộn của Eren chưa kịp nói hết thì bị giọng chua loét cắt ngang

- Cậu cũng hay lắm! Ai đời có người nói chỉ yêu người ta, vậy mà lại đi vui vẻ trao nhẫn cho người con gái khác, đã thế còn ôm nhau thắm thiết như kiểu tình nhân xa nhau mấy năm mới gặp thế kia hả!?!

- Nhưng thật ra không phải như thế thật mà!!!

Eren gào lên, nhưng Anon lại còn gào to hơn

- Lại còn định bật à? Bằng chứng rành rành kia kìa

- Trời ơi! - Eren đau khổ ra mặt, giọng vô cùng khó xử - Cô tin tôi đi mà! Thực sự là hiểu nhầm rồi

- Nếu hiểu lầm thì lo gọi điện giải thích cho người ta đi chứ nói tôi làm gì?

Anon gắt lên, mặt vô cùng khó chịu nhìn người đang rối rít bấm bấm điện thoại

Sau ba hồi chuông chờ máy thì không kêu nữa. Eren xụ mặt xuống, tay cầm điện thoại buông thõng xuống

- Ảnh không nghe...

- Không nghe thì gọi lại!!!!

Lại tiếp tục bấm bấm điện thoại. Lần này thì hồi chuông chờ máy chưa kịp vang lên thì có tiếng báo không thực hiện được cuộc gọi. Eren bấy giờ mới thất thần nhìn Anon

- Không gọi được

- Đưa đây!

Anon nhíu mày, tay giật lấy điện thoại trên tay Eren, bấm vào dãy số đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi. Kết quả nhận lại không khác Eren là mấy

Cô tiếp tục bấm gọi cho Levi, nhưng trả lời lại vẫn là tiếng báo không thực hiện được cuộc gọi

Bặm môi nhìn chủ nhân điện thoại, Anon đặt chiếc điện thoại vào tay Eren, tay còn lại vỗ vỗ nhẹ lên vai cậu. Nhìn nhau thân tình mãi một hồi lâu, nhưng có vẻ Eren vẫn chưa hiểu gì nên cô đành thốt lên được ba từ

- Bị chặn rồi

Cậu tròn mắt

- Là sao?

Gương mặt Anon vẫn thế, tông giọng có hơi cao lên một chút

- Là cắt hết liên lạc luôn á

- HẢ????????

Bên kia "chiến tuyến", sau khi tra khảo (cho có lệ) xong, Lily vỗ vai Gumi, nói với giọng đầy cảm thông

- Gumidorin, cậu "đốt rụi" nhà người ta rồi đấy! Rồi về biết nói ăn nói thế nào với nhà Gumiya đây?

"Nữ chính" nước mắt ngắn nước mắt dài nắm tay từng người, lắc lắc

- Huhuhu... Nghe tớ giải thích đi mà

Luka cũng chống tay lên trán ra vẻ đau khổ lắm

- Cậu ta mà hay tin này đảm bảo cậu ta ôm xương rồng ngủ suốt đêm

- Đừng mà... Xương rồng có gai đau lắm! Huhuhu... Đừng nói cậu ấy...

Yuuma vừa lướt điện thoại vừa ửng hửng nói

- Em nghi sau quả này là Gumiya sẽ cầm trứng luộc đập vào đầu để tự tử

Nel hất đẩy mạnh đầu cậu năm hai đang mải mê lướt điện thoại kia, lừ mắt cảnh cáo rồi nói 

- Mấy nàng ngưng suy diễn đi! Tớ ẩn bài viết rồi, ngoài admin ra thì không ai thấy bài viết đó

- Em nghĩ chị nên rút lại câu lúc nãy

Thanh niên lầy lội nào đó phát ngôn rất tỉnh khiến tất cả đều quay lại nhìn. Luka cũng cảm thấy hơi lo lo, bèn lấy điện thoại ra truy cập vào diễn đàn, sau đúng 0,3 giây cô đã la ầm lên

- AI SHARE TẤM ẢNH RA KHẮP DIỄN ĐÀN VẬY HẢ?!?

***

Levi sau khi rời khỏi đám đông bát nháo kia đi thẳng về lớp. Hange rượt theo kịp cũng dở giọng dỗ dành

- Levi à, đừng giận mà... Chắc là có hiểu lầm đâu đó rồi...

Kanon đi lon ton phía sau cũng gật đầu, nói đỡ theo Hange dù cũng chẳng hiểu mình đang nói gì

- Đúng đó anh! Anh Eren thích anh nhiều vậy nên không thể làm chuyện như vậy đâu

- Levi, hay nghe cậu ta giải thích một lần đi

- Đúng đó anh! Cái gì cũng có lý do chính đáng mà

- Levi, lỡ đâu là ảnh ghép thì sao?

- Đúng đó anh! Lỡ đâu ai đó muốn phá vỡ mối quan hệ giữa hai anh chăng?

  Anh quay phắt lại, quát  

- HAI CÔ IM NGAY CHO TÔI!!! NẾU HẮN TA THÍCH THÌ KỆ HẮN! TÔI LIÊN QUAN QUÁI GÌ MÀ CẦN PHẢI NGHE HẮN GIẢI THÍCH?

Hai người kia nín thinh. Bỗng nhiên chuông điện thoại của anh reo lên

Lòng Hange và Kanon hồi hộp khi nhìn thấy Levi bật điện thoại lên vì biết người gọi là ai, nhưng lại sửng sốt người khi thấy anh bấm từ chối cuộc gọi

"Ổng không nghe? Giận thật rồi..."

Levi ném chiếc điện thoại về phía hai cô gái, buông một câu lạnh tanh

- Chặn đi

Hange khẽ nuốt nước bọt trong khi Kanon phát hoảng răm rắp làm theo lời anh. Lúc Hange định cản lại thì Kanon đã trả lại điện thoại cho Levi từ đời nào

Sau khi anh rời đi, cô cốc mạnh vào đầu cô nhóc tóc dài bên cạnh, gắt nhẹ

- Sao ngốc thế? Chặn số Eren thật à?

- Nhìn ảnh dữ quá nên em... - Kanon giờ mới hoàn hồn, đưa tay lên xoa đầu, rủ rỉ - Em xin lỗi...

- Eren, đợt này cậu tiêu chắc!

Hange ngửa mặt lên trời, than vãn mà không biết rằng lúc này, tất cả học viên bắt đầu ồn ào lên như một cái chợ. Từng nhóm "ma quỷ" chụm đầu vào nhau, trên tay ai cũng cầm điện thoại đang hiển thị tấm hình hai người tình tứ trong đêm mà đáng lẽ ra nó đã bị ẩn đi thì lại được ai đó âm thầm đăng lên lại

Xem ra học viện này sắp có "bão lớn" rồi

____________________________________________

Ài, xin lỗi mọi người. Định ra chap liên tục nhưng lap hỏng, gửi về hãng sửa mất nguyên nửa mùa  world cup. Mới lấy máy về hôm qua nên mới đăng đây chứ viết trên điện thoại lỗi tùm lum

Và có một chuyện lặt vặt nho nhỏ nhưng đối với ta thì nó cũng khá quan trọng: ĐNTY đã ra được một năm rồi!!!! Chap này coi như là đánh dấu cột mốc 1 năm ta đặt chân vào đảng Ereri. Với ta mà nói, một năm qua cũng có rất nhiều chuyện xảy ra, chủ yếu là chuyện vui vì bản thân làm quen với rất nhiều người

Cho đến thời điểm hiện tại thì ta vẫn biết ơn nhiều nhất là thím Yukari Pis (không tiện tag vì sợ làm phiền) đã đồng hành từ lúc ĐNTY ra Chap 0 đến tận bây giờ, nếu không chắc tui ngưng từ tập 3 rồi chứ không phải lê thê đến tận mấy chục tập như này. Thực sự cám ơn thím rất nhiều

Tiếp theo là bé Trăng và bé Mip, cả nàng Hủ Nữ Tử nữa (hồn ai tự nhận nhé ^^ ), ba người đã ủng hộ ta rất nhiều, ngồi trò chuyện tám nhảm với ta nữa, vui lắm. Thực sự cảm ơn

Sau nữa là các bạn Roku Akabane, Anikion, và một số reader khác (xin lỗi, ta không nhớ hết) đã kiên nhẫn chờ ta ra tập mới, bất kể ta đã bỏ bê suốt hai tháng trời

Cuối cùng cảm ơn những người khác trong đảng Ereri (và các đảng thuộc phái SA) khác đã ủng hộ ĐNTY

Túm váy lại

Một năm qua cảm ơn mọi người rất rất nhiều

.

.

.

P/s: cũng vừa hay là tập này là tập 40 (phần 1 có 24 tập với 16 tập của phần 2 là 40). Tính ra đến đây là câu chuyện hoàn thành hơn 3/5 của phần 2 và chưa đến 2/5 ( chắc khoảng tầm 3/10) của cả bộ truyện (lol). Thì ta cũng nói trước là ĐNTY có đến 5 phần nên rất là dàiiiiiiiiiii. Đương nhiên là ta không có ý định rút ngắn lại đâu nên thím nào chờ được thì cứ chờ nha ^^

P/s 2: Còn nữa, ta muốn viết một truyện mới, tập truyện ngắn ngắn nhỏ nhỏ giống kiểu tâm sự thôi. Nếu có hứng thú mong mọi người tham gia chung cho vui nhé ^^

P/s 3:

HAPPY BIRTHDAY BÉ MIP!!!!!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật