[Thơ Tình] [Người Viết Thơ Đau]

KHI CON NGƯỜI BƯỚC QUA TUỔI BA MƯƠI




Khi con người bước qua tuổi ba mươi
Họ sẽ thản nhiên trước nỗi buồn thì phải
Giông gió bão bùng khiến người ta rắn rỏi
Chẳng dễ để tổn thương như mới độ trăng tròn.

Họ thích một mình và trầm mặc nhiều hơn
Trước nỗi cô đơn chẳng còn ham vội vã
Dẫu cho dòng đời đang ngày đêm hối hả
Họ vẫn âm thầm lặng lẽ bước điềm nhiên.

Họ chọn cho mình một cuộc sống bình yên
Khi đã kinh qua những phiền ưu, chất chứa
Họ mới nhận ra mình chẳng còn trẻ nữa
Phải sống tốt hơn khi tất cả qua rồi.

Trước mọi khổ đau họ chọn cách mỉm cười
Sống cho bản thân không vì người mà khổ
Dẫu cho một ngày ngập tràn trong vân vũ
Họ vẫn tin rằng mặt trời sẽ sáng soi

Khi con người bước qua ngưỡng ba mươi
Đội mắt nhìn đời nào ngây thơ như trước
Khi chẳng còn đau cho những điều mất được
Qúa khứ một thời cũng khép chặt sau lưng.
Họ chẳng còn mơ những mơ ước cao sang
Ngoài cuộc sống bình thường.
(Người Viết Thơ Đau)


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật