[HOÀN] Anh Túc

Chương 37



Tân Đế lên ngôi, lấy hiệu Thuận Thiên. 

Năm Thuận Thiên thứ nhất, triều đình thay máu.

Tuệ Vương và Hoàng Hậu bị xử tử. Lưu Trí cùng gia quyến phải rời Kinh đến Tây Cương chịu phạt, chưa qua chín đời thì không được phép quay lại Kinh Thành. Chưa đến một tháng, rất nhiều tham quan ngã ngựa. Toàn bộ tài sản tịch thu được đều sung Quốc khố. Kẻ có tội ắt bị phạt, người có công đương nhiên sẽ được khen thưởng. 

Tuy nhiên, vẫn có ngoại lệ. Ví như Từ tướng quân - người trước đây vốn là nhạc phụ của Hoàng Đế, con đường của y tương lai có thể xem như bằng phẳng trơn tru, song y lại xin Hoàng Thượng cho phép từ quan, hồi hương cùng gia quyến.

Nhiều người thấy vậy đều than thầm tiếc rẻ. Chỉ có Từ tướng quân biết, y không có mặt mũi tiếp tục làm quan nữa. Từ Uyển Thanh trước đây từng qua lại với Du Liễu, suýt chút nữa hại chết Tân Đế, thân là một người cha, y còn lấy làm hổ thẹn vì sự dại dột của nàng. Nay nghiệp lớn phò tá Quân Vương đã thành, y cũng có thể rời đi được rồi.

Đây cũng là lí do vì sao khi Hiên Viên Tử Dương nói chuyện hòa ly với Từ Tướng quân, y không hề phản đối, vì chính y biết rằng nữ nhi đã gây họa, muốn bảo vệ nàng, phải đưa nàng đi thật xa.

Bất quá, Hoàng Thượng không cho phép y từ quan, chỉ chuyển y về cố hương, nhận chức Đô Đốc, quản lí binh lính ở đó. 

Ngoài ra, còn có Lưu Vân, hắn vẫn là Thượng Tướng Quân, vẫn nắm giữ trong tay Hổ phù, duy chỉ có tước Duệ Võ Hầu là bị thu lại. Chẳng qua, điều đó không có ảnh hưởng gì đến hắn, dù sao thì tước vị đó cũng do Lưu Trí cho hắn. 

Cũng năm Thuận Thiên thứ nhất, Tân Đế từ chối tuyển phi, tập trung xử lí công vụ Hiên Viên Quốc.

Miễn thuế ba năm, đốc thúc sản xuất nông nghiệp. Ban hành đạo luật Thịnh Thương, cho thương gia một chỗ đứng, thúc đẩy buôn bán. Xây dựng thêm nhiều thi viện, cử các nhà nho có tiếng đến giảng dạy, nhận hài tử từ bảy tuổi trở lên. Hiên Viên Quốc lần đầu tiên cho phép nữ nhi đến học, tuy nhiên, phải là một khu riêng, không được chung đụng với nam hài tử nghịch ngợm.

Năm Thuận Thiên thứ hai, Hiên Viên Quốc thu được rất nhiều thành tựu. Muôn dân tạm ấm no, quan thần lại quay ra lo lắng vấn đề tuyển phi của Hoàng Đế.

Hiên Viên Tử Dương nhìn Ngự Sử đại phu trình bày vấn đề nối dõi tông đường, hắn không nhịn được nghĩ đến Anh Túc. Từ đêm qua hắn đã không được gặp nàng rồi.

"Nữ nhi của Lễ Bộ Thượng thư năm nay mười lăm, rằm xuân vừa vặn, lại xinh đẹp nết na, tinh tế nhã nhặn..."

"Được rồi." Hiên Viên Tử Dương lên tiếng:"Trẫm cứ nghĩ năm ngoái cắt giảm nhiều nhân sự như vậy, các khanh kiêm nhiều việc, nhất định mệt mỏi. Trẫm đang vội vàng suy tính tổ chức kì thi Đình để tìm người phụ giúp việc chính sự, nhưng thấy ai ai đều khỏe mạnh như vậy, trẫm cảm thấy không cần vội nữa. Các khanh nghĩ sao?"

Ngự sử và các vị quan còn lại cứng họng. Họ không hề khỏe mạnh một chút nào! Ngày nào cũng làm việc tới chiều muộn, chỉ có bữa tối là được ăn ở phủ. Có thêm nhân sự, tất nhiên là điều tốt rồi. Họ liếc nhìn Ngự sử, hàm ý ông đừng có vội vàng như thế, ép buộc Hoàng Thượng, người khổ chỉ có chúng ta!

Lễ bộ Thượng Thư lau mồ hôi, có ý van nài mà nhìn Ngự sử, nhi nữ là y vẫn còn nhỏ lắm, không vội không vội!

Ngự sử Chu Gia đen mặt, trừng bọn họ một cái, cuối cùng chỉ có thể ấm ức quay về hàng.

Bãi triều, Hiên Viên Tử Dương triệu Ngự sử Chu Gia và một số văn thần khác, xuất cung bồi hắn đến thi viện.

Quan thần không ai lấy làm lạ, Hoàng Đế quan tâm giáo dục, họ cầu còn không được.

Địa điểm đến là Kinh Hồng viện - thi viện của nữ hài tử duy nhất ở Hiên Viên Quốc.

Nơi này đúng với cái tên của nó, chỉ nhìn thoáng qua đã khiến người ta kinh tâm động phách. Có Hoàng Thái Hậu đứng ra làm chủ quản, nữ nhân dạy học ở đây ai không phải tài nữ?

Mà tiêu chí đầu tiên của tài nữ là gì? Là đẹp! Chính là đẹp!

Không luận đến tài năng của các nàng, chỉ riêng nhan sắc kia đã khiến người ta điêu đứng rồi.

Kinh Hồng viện dạy nữ hài tử bảy năm, đến khi mười bốn, nếu muốn học thêm có thể thi vào trường Thái học - cũng chính là Quốc tử giám. Lại nói, những người từng vào đây, có kẻ nào chưa từng dự thi Đình?

Kinh Hồng viện hiện giờ chỉ có năm lớp, khoảng hơn trăm người. Nữ tử dạy học đều được phong làm nữ quan, hưởng lương bổng theo vị trí chính thất phẩm.

Hiên Viên Tử Dương đến, Giang cô cô vội nghênh tiếp, nàng hiện đang thay mặt Hoàng Thái Hậu quản lí thi viện này.

"Đây là lớp Trúc Bạch."

Hiên Viên Tử Dương đương nhiên biết, bởi thiếu nữ đang chỉ dạy kia, không ai khác chính là Anh Túc.

Năm đó tuyển người, đến Hiên Viên Tử Dương cũng không ngờ nàng sẽ ghi danh.

Các quan thần càng không ngờ đến. Tiểu tú bà thanh lâu thế nhưng muốn trở thành nữ quan dạy học? Tuy nói là tự do đăng kí, nhưng ít nhất cũng phải xem xét thân phận chứ? Triều thần đen mặt, múa bút gạch tên.

Trước ngày thi, họ đem danh sách hai mươi người đã duyệt đến để Hiên Viên Tử Dương xem qua. Như thường lệ, thị vệ mặt nạ bạc vẫn đứng bên cạnh Hoàng Đế, bộ dáng thiếu niên tò mò nhìn trộm.

Triều thần đã sớm quen với bộ dáng này của người nọ, chỉ khẽ trừng một cái, ý tứ nhắc nhở không được vi phạm quy củ.

Đột nhiên thiếu niên kêu lên:"Ơ! Không có tên của ta!"

Hả? Triều thần hoài nghi mình mới nghe nhầm. Tên? Tên của ai cơ? 

Hiên Viên Tử Dương cũng kinh ngạc, hắn hỏi lại:"Nàng ghi danh?"

"Phải!" Thị vệ oán giận hướng triều thần bên dưới, nói:"Vậy mà các vị không nể tình chúng ta có giao tình mà cho ta tiến vào vòng trong."

Chúng quan vẻ mặt hoang mang.

Chỉ thấy thị vệ nọ tháo mặt nạ bạc xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp.

Khoảng khắc đó, có chết họ cũng chẳng quên được. Đây không phải nữ tử sao?

Khoan đã, càng không nói! Đây chính là tiểu tú bà Đường Lân các nổi danh mà?

Anh Túc nhìn họ ngây ngốc, không nhịn được cười hai tiếng:"Mấy vị không nhận ra tiểu nữ sao?"

Sét đánh ngang tai.

Họ cứng ngắc nhìn về phía Hiên Viên Tử Dương, chỉ thấy người nọ hơi cười, biểu cảm bất đắc dĩ thưởng trà:"Nàng là người bản cung bồi dưỡng, mấy năm gần đây mới quay lại Kinh Thành."

Ý ngài là, Đường Lân các chính là của ngài?

Chúng quan có chút chưa kịp tiếp thu. Lại nghe Hoàng Thượng nói:"Anh Túc âu cũng là nữ nhi, cũng không thể làm thị vệ mãi được. Mà trẫm lại luyến tiếc nhân tài..."

Hắn nâng tách trà lần nữa, vẻ mặt hiện lên sự tiếc nuối.

Quan thần còn không hiểu ý sao! Thế nhưng, nàng là tú bà, mà yêu cầu của nữ quan, lại là tài mạo vẹn toàn.

Anh Túc hiểu, nên nàng cười:"Các vị yên tâm, mai cứ việc kiểm tra như thường."

Quả nhiên hôm sau, dưới cái nhìn kinh sợ của chúng quan, Anh Túc trở thành người suất sắc nhất. Xét dung mạo, nàng vừa tinh tế vừa thanh nhã, phảnh phất lại thêm hai phần mê hoặc. Luận tài năng, cầm kì thi họa, thậm chí cả thiên văn địa lí, nàng đều khiến người ta khâm phục.

Mỗi lần Chu Ngự sử nhớ đến ngày đó đều cảm thấy ê ẩm cả người.

Mà bây giờ, Anh Túc đứng giảng bài, vẻ mặt vừa kiên nhẫn vừa vui vẻ. Lam y nhẹ nhàng tao nhã, câu nói từ tốn dễ nghe.

Hiên Viên Tử Dương đứng đó, lặng lẽ quan sát, ánh mắt kia, chỉ thiếu viết thẳng lên hai chữ sủng ái mà thôi.

Chúng quan phía sau cũng không phải mù, họ nhìn Chu Gia, hàm ý: Tài nữ hợp ý Hoàng Thượng ngay trước mắt, sao ông cứ phải bỏ gần tìm xa?

Chu Gia:". . ."

Anh Túc thật sự đã giúp bọn họ rất nhiều, giáo dục được cải tiến như bây giờ, năm phần là nhờ công nàng. 

Anh Túc đem kiến thức thời hiện đại đến. Song nàng không nhận đó là của nàng. Các nho sĩ chỉ biết rằng nàng vô tình gặp được cao nhân chỉ dạy. Thái độ chân thành, khiêm tốn không ham hư vinh đó thật sự khiến họ tán thưởng không thôi.

Tiếng chuông vang lên, nữ hài tử lập tức ngẩng đầu trông mong mà nhìn Anh Túc. Nàng khẽ cười, để chúng ra ngoài vui chơi. 

Anh Túc bước đến trước mặt Hiên Viên Tử Dương hàng lễ, Giang cô cô đã sớm nhìn ra tâm tư của nàng và Hoàng Thượng, lấy cớ dẫn quan lại rời đi.

Hiên Viên Tử Dương mỉm cười, nắm lấy tay nàng bước về phía vườn trúc trước viện:"Vất vả không?"

Anh Túc lắc đầu:"Chàng ấy, đừng tưởng ta không biết đêm qua chàng thức khuya nhé."

"Công vụ gấp."

"Gấp hả, gấp sao còn có thời gian ở đây?"

Hiên Viên Tử Dương không chối cãi, hôn nàng một cái. Nếu không xử lí chiếu thư, sao hôm nay có chút thời gian rảnh đến gặp nàng chứ.

"Năm nay nàng mười tám rồi."

"Phải, nhưng ta vẫn là nữ quan trẻ nhất ở Kinh Hồng Viện đó."

"Thật ra, đêm qua ta thức khuya, cũng vì có chuyện vội vã."

Anh Túc nghiêng đầu đợi hắn nói tiếp. Hiên Viên Tử Dương cười khẽ, ánh mắt ôn nhu như nước:"Nàng xem ta còn thiếu thứ gì?"

Tiểu tú bà thành thật lắc đầu.

Hiên Viên Tử Dương vui vẻ:"Thiếu một nương tử. Nếu không sớm cưới người về, trẫm ngủ không ngon."

Người trong lòng bật cười, gò má hồng hồng, mắt phượng lấp lánh.

Hai người gặp nhau, vốn không phải duyên phận. Một người là Thái Tử cao quý, một người là tú bà lả lơi, vậy mà cuối cùng, họ vẫn ở đây, cùng nhau. 

Thật may mắn khi đó gặp được nàng, thật may mắn khi được nàng chú ý. Hiên Viên Tử Dương ôm lấy Anh Túc, dưới vạt nắng xuân, bình dị mà ấm áp.

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Nguyện suốt kiếp không cô phụ nàng.









_HOÀN VĂN_

(24/5/2020)











Tác giả: Vậy là hành trình 3 năm dài cũng kết thúc.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến tận cuối cùng, cảm ơn sự kiên nhẫn và bao dung của các bạn.

Cảm ơn những người đã góp ý để câu truyện được hoàn thiện hơn.

Cảm ơn các bạn rất nhiều.

Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở một ngày không xa.








Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật