NHẬT KÝ CHẠY TRỐN CỦA GIỐNG CÁI (Hoàn) _HunhHn786

Phiên ngoại 6: Kết



Giao thừa

Bên ngoài âm thanh ầm ĩ vang lên không ngừng. Đó là tiếng hét, tiếng cười đùa của những đứa trẻ đang chạy tới chạy lui trên đường. Âm thanh vọng vào từ bên ngoài bức tường cao, loáng thoáng truyền vào trong đại sảnh an tĩnh. Vợ chồng ông bà Brook ngồi đối diện nhau, trước mặt bày một bàn lớn đồ ăn lại không có ai động đũa. Ông Lachlan Brooke mất mát thất thần hơi rũ mi mắt. Còn bà Ninh Vi đôi mắt lại hồng hồng, nước mắt không ngừng rớt xuống.

"Trong ngày đón năm mới như hôm nay... khi nào thì có thể......"

Lau sạch nước mắt trên mặt, bà Ninh Vi khẽ lẩm bẩm, ghé vào trên bàn.

Bà rõ ràng có hai đứa con trai, nhưng một đứa bị lưu đày tới hành tinh xa xôi, một đứa căn bản không muốn nhận bọn họ. Mười năm nay, hầu như ngày nào bà cũng nhìn thấy đứa con trai lớn thông qua các phương tiện truyền thông. Gia Lôi được ví như thần thánh, được mọi người tung hô là Mục Sư.

Bản thân Gia Lôi đối với xưng hô này căm thù đến tận xương tủy.

(Gừ gừ... Đừng có dùng danh xưng đó lừa ta có được không? Người cổ đại đối với danh xưng Mục Sư giải thích không khác biệt hòa thượng cho lắm. Đây là đang châm chọc mỉa mai ta cưới không được vợ chứ gì?!)

Sau cuộc chiến bảo vệ Ngân Hà, số lượng giống đực không có bị giảm bớt, ngược lại dân số tăng theo cấp số nhân. Đặc biệt những giống đực từ tiền tuyến trở về, mỗi người trong nhà đều có thêm ít nhất hai ba đứa con. Song sinh cũng có, sinh ba cũng có, không hiếm trường hợp có tới bốn đứa con cùng lúc. Toàn bộ Hệ Ngân Hà đều sắp phát điên rồi, quả thực so với đánh bại dị tộc còn muốn sôi động hơn.

Chuyện đó đều là nhờ phúc phần của Gia Lôi mang đến cho nhân loại. Gia Lôi đã làm thay đổi lịch sử sự sinh sản của nhân loại.

Nhờ có Gia Lôi mà tất cả giống đực đều được làm cha. Cho dù là nhóm nam tính cũng cảm kích Gia Lôi tự đáy lòng. Không lâu sau khi chiến tranh kết thúc, khả năng thụ thai của giống cái cùng nữ tính cũng tăng vọt. Số lượng bé gái sinh ra cũng tăng, nhóm nam tính cũng có thể theo đuổi nữ tính làm vợ. Cuối cùng có thể thoát khỏi hoàn cảnh nữ tính chỉ dành cho giống đực. Cũng có giống cái được sinh ra tự nhiên, chứ không phải nam tính trải qua quá trình cải tạo giới tính đau đớn.

Sự sùng bái dành cho Gia Lôi càng ngày càng tăng. Mọi người đối với lời thề cả đời không kết hôn của Gia Lôi càng thêm tôn trọng.

Mục Sư là nhân vật lớn. Nói Gia Lôi là cha của lớp người tương lai cũng không có gì quá đáng. Đứa trẻ nào không trải qua thời gian nuôi dưỡng trong quả cầu do Gia Lôi cung cấp? Tuy rằng nam tính cùng giống cái không khó khăn nhiều, nhưng muốn trăm phần trăm có được đứa con khỏe mạnh nhất, thế hệ sau được bảo vệ tốt nhất, dùng quả cầu dinh dưỡng dựng phôi thai là lựa chọn tốt nhất.

Mọi người vì Gia Lôi mà xây dựng một trang viên với kiến trúc hoa mỹ, thiết bị hiện đại, cùng khu vườn có những tượng đá điêu khắc cao lớn. Vệ sĩ bảo vệ Gia Lôi đều là giống đực. Họ phải trải qua nhiều lần sàng lọc tuyển chọn mới có thể đảm nhiệm vị trí. Địa vị của Gia Lôi thậm chí có thể sánh ngang với Thú Hoàng.

Mỗi ngày thông qua các loại phương tiện truyền thông thu thập từng chút từng chút thông tin của Gia Lôi, bà Ninh Vi vừa tự hào vừa đau lòng. Bà không dám đi gặp Gia Lôi. Sau lần duy nhất lấy hết dũng khí chạy đến lại bị nhấn chìm vào trong bóng đêm. Từ đó về sau bà không còn cơ hội nào nữa. Bà không thể quên được ánh mắt của nhóm người thủ hộ bên cạnh Gia Lôi nhìn bà. Ánh mắt lạnh băng, trào phúng, nhìn thấu.

Bọn họ trách bà không có bảo vệ tốt Gia Lôi khi còn nhỏ. Cũng khinh thường bà khi Gia Lôi mất tích, bị cho là đã chết bà lại không tỏ ra thái độ gì. Bọn họ nhìn thấu sự hối hận của bà có pha vài phần không thuần khiết.

Bà là một người mẹ. Bà không chỉ là mẹ của Karen, cũng là mẹ của Burley. Sau khi Karen 'chết đi', những năm đó bà thông qua Burley để nhớ Karen. Dẫu biết làm như vậy sẽ tổn thương Burley, bà lại hết lần này đến lần khác tổn thương càng thêm sâu. Bà thấy thực có lỗi với Burley, muốn đền bù cho hắn là sai sao?

Gia Lôi đã thành Mục Sư, trên đời này không còn có người nào có thể xúc phạm tới. Burley thì sao đây? Nó cô đơn yếu thế, bị đưa đến hành tinh toàn lũ rác rưởi kia sẽ gặp được cái gì?

Nghĩ thôi, bà cũng không dám nghĩ rồi.

Tốt xấu gì Gia Lôi và Burley đều cùng một mẹ đẻ ra, nghĩ đến phần huyết mạch thân tình, có thể cho Burley một con đường sống không được sao? Mười năm rồi, mười năm còn chưa có làm cho Gia Lôi hết đau lòng sao? Nói đến cùng, ngày đó Burley cũng không có hạ thủ thành công. Huống hồ tạo thành hết thảy sai lầm này là bà cùng Lachlan, không phải Burley đã bị bọn họ lãng quên mười mấy năm.

"Đừng suy nghĩ nữa, đây đều là số mệnh."

Đem người vợ đang khóc thút thít ôm vào trong lòng ngực, Lachlan Brook thấp giọng an ủi. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của vợ, mỏi mệt tràn ngập giữa đôi lông mày.

Ông ta không trách Gia Lôi tàn nhẫn. Ông ta không có lập trường, càng không có tư cách đi chỉ trích một đứa nhỏ phải vật lộn ở trong ổ đạo tặc lớn lên. Là ông không có làm đúng nghĩ vụ trách nhiệm của một người cha, không chỉ đối với Gia Lôi, đối với Burley cũng là như vậy.

Ông cũng biết ở trước mặt Thú Hoàng vì đứa con nhỏ cầu tình đã làm Gia Lôi thất vọng rồi. Khi đó trong đầu ông chỉ nghĩ Burley bị lưu đày, còn tâm trí nào nghĩ đến cùng đứa con lớn vui sướng gặp lại?

Con trai phạm vào sai lầm lớn cũng là con của ông. Trong tình huống một đứa mạnh khỏe, một đứa sống chết không biết, tâm lý hướng bên nào, hoàn toàn không cần đoán cũng biết.

Kỳ thật, lúc ấy trong lòng ông cũng có ít nhiều oán trách Gia Lôi. Chỉ cần Gia Lôi chịu biểu lộ chút thái độ, Burley căn bản sẽ không bị lưu đày đến nơi rác rưởi kia. Dù có đem Burley nhốt vào ngục giam một trăm năm cũng tốt hơn so với bị lưu đày đến hành tinh xa xôi.

Cho nên ông do dự, không gọi điện hỏi han Gia Lôi. Thẳng đến khi gặp nhau ở hoàng cung, nghênh đón ánh mắt đạm mạc không gợn sóng của Gia Lôi, trong đầu ông vang lên một tiếng ầm. Cái gì mà oán trách, cái gì mà do dự, đều bị lạnh lẽo ở đáy lòng cọ rửa sạch không còn một mảnh.

Bản thân sao có thể trách đứa con lớn thiếu chút nữa bị đứa con nhỏ cường bạo? Sau đó còn oán trách đứa con lớn không cầu xin cho em trai? Chính mình sao có ý tưởng buồn cười như thế?

Ông ta không dám tin, giờ hối hận bao nhiêu cũng không thể tìm lại trái tim đã mất trở về.

Gia Lôi từ bỏ ông ta, cũng từ bỏ Ninh Vi. Ông không còn mặt mũi cầu xin giảm tội cho Burley. Gia Lôi không có người em trai không bằng cầm thú, cũng triệt để dứt bỏ cái họ Brook.

Mười năm đã đi qua, Gia Lôi đã có được người nhà, có những người thật sự yêu thương, đáng để tín nhiệm và dựa dẫm. Dù Gia Lôi thề cả đời không kết hôn, chỉ mang theo mấy đứa con sống đến già, nhưng Gia Lôi có những người bạn thân hơn ruột thịt. Mấy người đàn ông yêu Gia Lôi tận xương tủy kia vẫn khăng khăng một mực vây quanh ở bên người Gia Lôi. Bọn họ cùng nhau du lịch, cùng nhau đi thám hiểm, thậm chí là kéo bè kéo lũ đánh nhau.<HunhHn786>

Những hình ảnh phục chế, đĩa CD đặt đầy thư phòng, mỗi khi nhớ con trai, liền sẽ lấy ra xem. Bọn họ cười ông cũng cười, ảo tưởng mình ở bên cạnh bọn họ, được bọn nhỏ vây quanh kêu ông ơi ông ơi. Có được cuộc sống như vậy nhất định thực tốt thực hạnh phúc.

Nhìn người vợ còn đang khóc, tay áo bị ướt một mảnh to, Lachlan ngây ngốc nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Thật lâu, thật lâu không ai không nói gì.

Tương lai còn dài, đến ngày nào đó......

-----HẾT-------

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI, CHÚC CÁC BẠN VUI VẺ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật