Creepypasta Nơi Những Sát Nhân Hội Tụ

Chap 31: Thăm dò



(Xin lỗi anh em nha, dạo này bận quá lại còn đúng cái tháng bọn bạn sinh nhật nữa.... Nên anh em thông cảm nha, giờ mới up được)

Clock cùng với Dina đi vào trong lôi theo Kate, Cherry, L.Jill đang ở trong nhà đi vào phòng Jeff, khiến Jane giật mình cầm lấy mặt nạ đeo nhanh.

Jane túm lấy chăn: Sao mọi người lại ở đây? Mà sao lại biết tôi ở đây?!
Cherry, L.Jill: Sao tự nhiên kéo em/tôi lên đây chi vậy?
Kate ngáp: Đúng đấy Clock. Tôi đang ngủ mà, sao cô lại kéo tôi theo cơ chứ?
Clock: Ngủ gì mà ngủ, mấy giờ rồi! Còn cả cô nữa, Jane, phòng có không ở lại còn ở trong phòng Jeff làm gì, hả?
Dina: Tối qua hai người đã làm gì rồi đúng không?!
Cherry: Hai người đã làm những gì?
L.Jill: Làm gì?
Jane ấp úng: Làm gì là làm gì chứ?
Dina lấy điện thoại ra: Như thế này này!

Trong điện thoại là một cảnh nam nữ khỏa thân đang cuốn lấy nhau. Jane đỏ mặt, giật lấy chiếc điện thoại từ tay Dina ném ra ngoài cửa sổ.

Dina chạy nhanh ra chỗ cửa sổ: AAA...điện thoại của tui!
Jane la lên: Bọn tôi chưa có tiến xa đến mức đó, mấy bà đừng có đoán mò!
Clock: Nếu thế thì dưới mức đó...
Jane: Đúng thế!
Clock: ...là xã giao đang dùng bao!
Jane giật bắn: Cái gì!?
Clock cười: Đùa tí thôi mà, đừng căng không đứt dây đàn. Rồi sao, sao cô lại ngủ ở phòng Jeff?

Jane lúng túng suy nghĩ, biết rằng chuyện đêm qua không thể kể cho bất kỳ ai được. Nên cô từ từ, run tay tháo chiếc mặt nạ ra. Sau một hồi im lặng, cả đám cứ lấy gương, điện thoại soi hết lần này đến lần khác.

Jane: Mọi người làm gì mà cứ soi lắm thế?
Clock dí sát mặt Jane: Là cô thật hả Jane?
Jane: Hả...à ừ, là tôi đây.
Clock hét: Thế quái nào mà cô lại đẹp như vậy, tôi nhớ trước đây mặt cô bị bỏng nặng lắm cơ mà, xấu đến mức ruồi muỗi không đập cũng chết!
Jane mặt đờ: Cô nghĩ tôi như thế sao?
Dina: Sao cô lại giấu chúng tôi cơ chứ?
L.Jill: Thế này thì mấy đứa con trai ngoài đường chắc mới nhìn là đổ ngay.
Cherry: Phải ăn mừng mới được, để em đi lấy đồ lên.
Jane: Đừng làm ồn lên! Về việc này, mấy bà đừng có kể với ai.
L.Jill: Sao lại thế? Tôi tưởng đây là một việc đáng để ăn mừng cơ mà?
Jane e thẹn: Vì gương mặt này là do anh ấy trao lại cho tôi. Nên tôi đã hứa là sẽ không cho bất kỳ ai ngoài Jeff được nhìn thấy nó. Mọi người đừng nói với ai nhé!
Clock ngồi xuống gần Jane: Yên tâm đi, tụi này sẽ giữ bí mật cho.
Jane: Cảm ơn mọi người.
Clock: Nhưng mà vẫn phải ăn mừng chứ! Cherry, đi lấy ít đồ ăn vặt lên đây đi!
Cherry: Kate, đi lấy cùng em đi.
Kate đang chùm chăn: Ờ, chờ tí.
Cherry kéo tay Kate: Đi nào, chị còn ngủ gì nữa!
Kate ngồi dậy: Đây mà, tại đang mùa lạnh, thông cảm đê.

Cherry với Kate đi xuống lấy đồ ăn vặt lên, cả 6 người ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau. Trong lúc đó Jeff, EJ và Liu đang chạy đua với cảnh sát, cả ba vừa chửi nhau vừa chạy thục mạng.

1 tiếng trước....

Jeff quàng khăn che mặt, đang đi ngoài rìa thành phố tìm kiếm các điểm mà cảnh sát hay cắm chốt, thỉnh thoảng thả thính để cho bọn cảnh đuổi theo mà thế éo nào hôm nay vắng con cá tanh. Trên đường, cậu gặp Liu đang đi dạo ở khu công viên bỏ hoang. Cả hai gặp nhau rồi đi cùng nhau.

Jeff: Thế giờ anh định tính thế nào?
Liu: Ý em là sao?
Jeff: Sau những chuyện tối qua, chúng ta nên làm gì?
Liu: Anh không biết! Dù sao chúng ta cũng chả được coi là con người nữa, cứ làm những điều tốt nhất cho thời điểm hiện tại là ổn rồi.
Jeff: Ừm!

Cả hai im lặng, đi được một đoạn đường dài rồi lại tiếp tục tiếp chuyện.

Liu: Em với Jane thế nào rồi?
Jeff: Hả.. À ừ thì cũng đã ổn định lại rồi. Cô ấy không còn đối xử kiểu bà chằn nữa.
Liu: Đừng có nói con bé như vậy!
Jeff: Hồi trước đúng là như thế còn gì.
Liu: Đấy là hồi trước, bây giờ thì đừng nói trước mặt con bé!
Jeff: Biết rồi!
Liu đút tay vào túi quần: Tối qua thế nào?
Jeff: Em đã hỏi anh rồi còn gì.
Liu: Ý anh là em với Jane trên phòng ấy.
Jeff: Thì có gì đâu, chỉ ngủ cùng nhau thôi.
Liu: Anh tưởng hai đứa đã làm gì đó rồi chứ.
Jeff: Nghĩ sao cũng được, em chả quan tâm! (Cậu nhìn ra xa) Thằng EJ kìa!

Không xa gần đó EJ từ trong một căn nhà bước ra, tay lăm lăm con dao mổ đang cắt quả thận ra từng miếng rồi dùng dao chọc đút vào mồm ăn. EJ thấy Liu và Jeff đang
đi đến chỗ mình.

EJ gọi: Chào hai anh em!
Jeff: Mày lại kiếm đồ ăn nữa à? Tao nhớ trong tủ lạnh, ngăn riêng biệt của mày không phải vẫn còn hay sao?
EJ vừa ăn vừa nói: Tao chia cho S.E với Sifreid nên giờ hết rồi!  Giờ đang đi tích lại đây!
Liu nhìn cái túi móc ở quần EJ: Sao cái túi kia trông không vậy?
Jeff nhìn quả thận trên tay EJ: Tao thấy mày lấy cái nào là ăn cái đó chứ tích cái gì!
EJ bóp nát quả thận: Đệt! Lại phải xài chiêu há miệng chờ xung vậy!
Liu: Mày mà cũng biết dùng cách đấy cơ á?
EJ đổ quả thận nát vào mồm: Thì ở nhà, 10 người đi săn về thì ít nhất tao cũng được free 4 quả thận, Ăn 2 cất 2. Quá lời còn gì nữa!
Liu: Mày đã nói thế thì thôi tao qùy! Ai mà lại rảnh đến mức ném "xung" vào mồm mày cơ chứ?
EJ: Rồi sẽ khác có người ném, mày yên tâm.
Liu: Tao thấy cái chữ yên tâm của mày không đáng tin đâu!
EJ: Kệ tao! Mình tao hưởng là được rồi!
Liu thở dài: Tao có ăn đâu mà biết!
EJ: Mà thằng Jeff nó đi đâu rồi?
Liu: Giờ mới để ý, Jeff đi từ...

Chưa nói hết câu, Lui và EJ bị giật mình khi nghe thấy một tiếng còi báo động lớn trong một tào nhà có ghi chữ to "Sở cảnh sát trung tâm thành phố". Jeff trên người dính đầy máu từ trong lao ra ngoài, kèm theo đó là hằng loạt viên đạn đang đuổi ngay sau lưng Jeff.

Jeff chạy ngang qua Liu và EJ: Còn đứng đấy làn gì, chờ hiệu lệnh chắc. Chạy ngay đi, trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn!

Cả hai như được thức tỉnh, chạy ngay theo sau Jeff nhanh nhất có thể. Bây giờ đằng sau họ là tiếng còi với tiếng súng trộn lẫn vào với nhau, cùng hằng chục chiếc xe cảnh sát. Chạy ngang theo Jeff, cả ba bắt đầu bàn tán.

Liu chạy qua bụi cây: Em làm cái gì thế, thằng ngu này?!
Jeff trèo qua hàng rào: Làm điều chúng ta đang làm thôi, đang chạy này!
EJ nhảy xuyên cửa sổ: Ý anh mày không phải thế! Ý là tại sao mày lại vào trong đó làm cái mẹ gì để thành như thế này!
Liu trượt qua lỗ thủng của bức tường: Ít nhất mày cũng phải nói với anh mày một tiếng chứ!
Jeff nhảy qua chiếc xe tô đang đi: Bảo hai ngươi tham gia nhưng không nghe nên em bắt đầu trước thôi!
Cả ba trèo lên trên nóc nhà, EJ: Thôi thì làm nóng người lên cũng được, đang mùa đông mà!
Cả ba nhày qua nóc nhà khác, Liu: May mà anh đây đang chạy chứ không cho chú một trận rồi, nhưng anh sẽ bỏ qua. Còn bây giờ thì tận hưởng việc này thôi!
Cả ba nhảy xuống đường, Jeff: Có thế chứ!

Bên phía cảnh sát đang chặn mọi lối thoát của ba người nhưng không thành, tất cả mọi biện pháp đều vô dụng với cả ba người họ.

Một cảnh sát đang ngồi trên xe, tay cầm bộ đàm, cảnh sát 1: Tất cả các đơn vị chú ý, tên giết người hàng loạt cùng đồng bọn đang di chuyển ra ngoài vùng ngoại ô. Yêu cầu tất cả các đơn vị lập vành đai bao vây xung quanh khu vực ngay lập tức, không được để ba nghi phạm trốn thoát được!
Phía bên kia bộ đàm một giọng nói khác, cảnh sát 2: Tất cả các đơn vị đã vào vị trí, đang đợi hiệu lệnh!
Cảnh sát 1: Tất cả được phép dùng hỏa lực! Nhắc lại, tất cả được phép dùng hỏa lực! Chúa sẽ không thương tiếc cho chúng đâu! Mẹ kiếp, đội SWAT làm cái chó gì mà lâu thế hả!

Jeff, EJ và Liu đang trốn trong một con hẻm, Jeff đang cầm trên tay một cái bộ đàm lấy được từ trong sở cảnh sát. Mọi điều mà gã cảnh sát đó nói từng từ một, cả ba đều đã nghe thấy tất cả.

Jeff: Nhiệt có vẻ tăng lên rồi!
Liu: Chắc đủ để làm nóng cơ thể đây!
EJ: Bắt đầu cuộc vui nào!

Jeff đưa cho Liu và EJ mỗi ngươi một chiếc bộ đàm, cả ba lại tiếp tục trêu chọc đám cảnh sát.

:Và cuộc vui chưa kết thúc ở đó đâu!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật