Yêu Đi Đừng Sợ

Yêu đi đừng sợ



Tôi có cô em gái, năm nay vừa tròn 18 tuổi, chính thức được ba mẹ dỡ bỏ lệnh cấm vận yêu đương và được gia hạn giờ giới nghiêm đi chơi buổi tối đến 10 giờ. Lúc trước lo chuyện định hướng học hành, thi cử cho nó đã thấy mệt lắm rồi; nhưng không hoang mang bằng việc định hướng yêu đương. Học thì cứ cái điệp khúc chăm chỉ lên, đỗ trường tốt nhé, học tích cực vào, thế thôi. Còn yêu? Dạy nó yêu thế nào đây? Chịu!

Tôi và mẹ - hai người phụ nữ lớn nhất nhà - thỉnh thoảng lại ngồi facetime thảo luận. Mẹ tôi, giống như hầu hết phụ nữ Việt Nam (trẻ lẫn già) tôi từng gặp, luôn có những câu cửa miệng kiểu như là: trong tình yêu con gái luôn là người thiệt; đàn ông thằng nào cũng giống nhau; yêu là phải cẩn thận không bị bọn con trai nó lừa (còn các mẹ nào có con trai sẽ dạy ngược lại: con gái bây giờ ghê gớm lắm, cẩn thận không chúng nó lừa/ đào mỏ/ lợi dụng/ bẫy chửa... vân vân và mây mây). Còn tôi, tôi đã dành rất nhiều thời gian để suy ngẫm về việc nên khuyên em mình như thế nào.

Và rồi tôi nhận ra rằng, hình như con người ta luôn đặt mọi quan hệ vào một cuộc chiến, thậm chí là những mối quan hệ thân thiết, gần gũi như giữa đồng nghiệp, giữa cấp trên - cấp dưới, giữa anh chị em trong nhà, giữa bạn bè trong nhóm, giữa gia đình chồng với nàng dâu; giữa gia đình vợ với chàng rể, và tất nhiên, giữa những cặp đôi yêu nhau. Chúng ta luôn trong tư thế đối phó/ phòng thủ, luôn trong tư tưởng của sựthắng thua, thiệt hơn. Thận chí bây giờ chị em còn có trào lưu lập nick ảo thử chồng/ người yêu nữa chứ!? Cuộc sống này đã đủ những áp lực, khó khăn, vất vả rồi; chúng ta kết nối những mối quan hệ, lấy chồng lấy vợ, có người yêu chẳng phải là vì mưu cầu hạnh phúc sao? Vậy nếu không hạnh phúc thì lấy làm gì, yêu làm chi, sao phải gặp gỡ nhau cho thêm mệt mỏi?

Tôi thuộc tuýp người duy mỹ. Tôi thích tin vào những điều tích cực trong cuộc sống hơn là những câu chuyện đánh ghen thảm khốc hay bóc phốt nghìn like. Quan điểm của tôi: " Trong tình yêu, hoặc là hãy yêu hết mình, yêu thật lòng; hoặc là đừng có yêu ". Tôi không thích cái loại tình yêu luôn tính toán xem ai thiệt nhiều hơn, xem ai mắc lỗi nhiều hơn, xem ai cho ai nhiều hơn, xem ai hi sinh nhiều hơn.


Tình yêu, và kể cả là hôn nhân vốn dĩ chỉ là sự lựa chọn. Bạn có quyền làm hoặc không làm, làm sớm hoặc làm muộn, làm theo cách này hoặc cách kia; đó là quyền của bạn! Nếu ai đó làm bạn có bầu rồi chối bỏ, nếu ai đó đánh bạn, xúc bạn hết lần này đến lần khác; nếu ai đó lợi dụngtiền bạc hay thể xác của bạn; nếu ai đó năm lần bảy lượt cắm sừng bạn; thì lỗi lớn nhất thuộc về bạn. Tại sao ư? Tại bạn cho phép họ làm bạn tổn thương đấy chứ? Đó là sự lựa chọn của bạn; bạn phải chịu trách nhiệm trước tiên.


Tôi sẽ không dạy em tôi cảnh giác với đàn ông; mà tôi sẽ dạy nó hãy biết tôn trọng bản thân mình. Tôi muốn nó hãy yêu thật tâm, yêu chân thành nhưng tuyệt đối không được để bất kì ai chà đạp và rẻ rúng. Có thể ( những ) mối tình của em sẽ trôi qua suôn sẻ; có thể em sẽ tổn thương, có thể em sẽ mất niềm tin, mất đi sự ngây thơ của ngày hôm nay, nhưng tuyệt đối không được đánh mất chính mình. Thà em cứ yêu hết lòng hết dạ, nhưng khi bị đối phương đối xử không tốt; em không ngại ngần từ bỏ, không ngại ngần bảo vệ sự tự tôn của mình; còn hơn em cứ yêu với đầy lòng nghi kị, tính toán thiệt hơn, tư duy tiêu cực, nghĩ đàn ông xấu xa, tồi tệ nhưng khi bị họ làm đau, em vẫn nhắm mắt cho qua, câm lặng chấp nhận bởi cái lý lẽ " đàn ông ai mà chẳng thế ".

Bây giờ người ta dạy nhau rằng đàn bà chỉ cần làm chủ kinh tế thì không cần đàn ông; đàn bà chỉ cần tiền và có con là đủ. Còn chị, chị sẽ dạy em rằng: đàn bà cần tiền nhưng cũng cần tình yêu, đàn bà cần có đàn ông chứ, nhưng phải là một người đàn ông xứng đáng!



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật