Yêu Đi Đừng Sợ

Đừng gọi tên những thứ gần giống là tình yêu



Trong những cuộc tranh luận không hồi kết của các chị em về đề tài muôn thuở: tình yêu, hôn nhân, gia đình có một luận điểm tôi thấy người ta nhắc đi nhắc lại "vợ chồng lấy nhau lâu rồi thì làm gì còn tình yêu, nhưng vẫn phải sống vì trách nhiệm và con cái chứ". Còn tôi, tôi chưa bao giờ tin rằng tình yêu đích thực có thể dễ dàng biến mất theo thời gian; có chăng là vì chúng ta đã ngộ nhận những rung động lúc ban đầu là tình yêu; chúng ta ngộ nhận những rạo rực, nhớ nhung, thấp thỏm là tình yêu; chúng ta kì vọng những cảm xúc thăng hoa buổi đầu gặp gỡ sẽ trường tồn vĩnh viễn; nên khi chẳng thể toại nguyện, chúng ta lại dè bỉu tình yêu là thứ có kì hạn.

Tôi thấy thời nay con người ta yêu nhau dễ dãi quá, dễ dãi ở đây không phải là chuyện tình dục, mà là việc nhận một mối quan hệ là tình yêu. Người ta gặp nhau chớp nhoáng, hẹn hò dăm ba bữa ăn, tán tỉnh bài vở kiểu dập khuôn mấy câu rồi nói tiếng yêu dễ ợt, người ta không cần tìm hiểu, khỏi cần biết bản chất, tính cách và tâm hồn người kia ra sao, cứ thế vồn vã ngộ nhận đây là tình yêu, đó là người yêu.

Có cô bé hỏi tôi: Sao giờ con người dễ phản bội nhau thế hả chị? Tôi đã suy nghĩ mãi về câu hỏi đó và rồi nhận ra rằng: cách nhiều người đang yêu đến với nhau và duy trì mối quan hệ thật quá đỗi hời hợt. Người ta lo sợ bản thân bị tổn thương, bị phản bội, bị thiệt thòi nhiều hơn là nghĩ về cảm xúc của người kia; người ta tập trung vào trông giữ, đề phòng bị cướp giật và các chiêu trò đánh ghen nhiều hơn là lo tạo dựng sự gắn kết từ bên trong; người ta giỏ việc phô trương tình yêu cho thiên hạ thấy hơn là tìm hiểu xem trong lòng người kia đang nghĩ gì, lo gì, trăn trở điều gì; người ta đòi hỏi và mơ mộng về một người tình lý tưởng như trong phim tâm lý xã hội hơn là cố gắng tự hoàn thiện bản thân mình để xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn; và dường như ngoài những buổi hẹn hò kiểu mẫu (ăn uống, xem phim, nhà nghỉ) ra thì họ cũng chẳng còn biết làm gì khác cho nhau. Mà những việc đó thì lại quá đơn giản, nếu không phải là bạn thì cũng sẽ là trăm vạn người có thể làm thay, không khác nhau là mấy!

Khi cái chu trình yêu đương nhàm chán đó kéo dài một thời gian, họ không cảm nhận được rằng đối phương quá quan trọng đối với cuộc đời mình thì việc tìm người thế chỗ để "đổi gió" cũng là hệ quả khó tránh khỏi thôi. Có lẽ trước khi trách cứ số phận hay xã hội xấu xa, đen tối; hãy tự thay đổi thứ tình yêu công nghiệp, thiếu chiều sâu của mình xem sao?

Hôm nay viết luyên thuyên là vì nhớ nhà, nhớ ba mẹ. Ba mẹ tôi có một thứ tình yêu mộc mạc mà sâu sắc vô cùng. Họ đã dạy tôi rằng tình yêu đích thực là thứ không thể dễ dàng bị thay thế, là sự tôn trọng, tử tế, thông cảm, lắng nghe, chia sẻ, giao tiếp: là tình tri kỉ, tri âm, là những người bạn, người thầy của nhau, là người có thể khiến cho đối phương thay đổi cả số phận. Tình yêu hay hôn nhân chưa bao giờ là sợi dây xích, sự ràng buộc miễn cưỡng mà là sự cam kết tự nguyện của thương yêu!

Kí ức trong tôi suốt hai mươi mấy năm là sáng thứ bảy nào ba mẹ tôi cũng "cãi" nhau về việc "để anh đưa em đi làm" (thứ bảy mẹ tôi vẫn phải làm nửa ngày còn ba thì nghỉ). Và cho đến bây giờ, dù đã có với nhau ba mặt con và cả hai đều đã bước sang nửa sau của cuộc đời, nhưng trưa thứ bảy nào cũng vậy, ba tôi vẫn háo hức chờ đợi mẹ trước cổng công ty dù nắng hay mưa.

Tất nhiên ba mẹ tôi không còn e ấp, hồi hộp như thuở mới yêu nhưng tôi biết, họ ở bên nhau chưa bao giờ chỉ vì tình nghĩa, đó là tình yêu, một thứ tình yêu hình thành bởi rất nhiều cố gắng, một thứ tình yêu đúng nghĩa, một thứ tình yêu không gì có thể thay thế được!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật