[KaiYuan] [H Văn] Câu Chuyện Của Chúng Ta

Áp lực (H)



Tết rồi thả cho mọi người chút H.......

   

  Phần lưng trắng trẻo hoàn toàn hiện ra trước mắt Vương Tuấn Khải ,khung xương nhỏ, eo thon, còn có cái mông hơi vểnh lên. . . . . .

"Này! Anh đang ở đây làm gì! ?"

Vương Nguyên cảm giác được Vương Tuấn Khải nửa ngày không có động tĩnh liền quay lại, đáng lẽ là trừng mắt nhìn anh nhưng do hơi nước nóng khiến cho cả mặt cậu đỏ bừng.

"Tiểu Nguyên, anh muốn ăn em."

Vương Tuấn Khải tiến lên một bước, cả người dán lên cơ thể ẩm ướt của Vương Nguyên.

"Trong phòng tắm quá nhỏ, lại ướt nhoe nhoét thế này, làm cũng không thoải mái, chờ một lát anh tắm xong rồi chúng ta về giường làm."

Vương Nguyên uốn éo thân thể, muốn Vương Tuấn Khải rời khỏi người mình.

"Tiểu Nguyên. . . . . ."

Vương Tuấn Khải không để ý tới yêu cầu của cậu, trái lại cấp tốc cởi quần áo đã ướt nhẹp trên người mình rồi vứt sang một bên, lần thứ hai dán lên người Vương Nguyên, đem thứ cương cứng ở giữa chân cà cà lên lưng cậu.

"Vương Tuấn Khải! ? Anh. . . . . ."

Vương Nguyên trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc, Vương Tuấn Khải trước giờ cũng không có ở loại chuyện này ép buộc mình, ngày hôm nay sao lại nóng vội vậy?

"Tiểu Nguyên. . . . . ."

Vương Tuấn Khải căn bản là không cho cậu mở miệng, tay vòng tới phía trước một phát bắt được "Tiểu Nguyên" xoa nắn lên xuống.

"A. . . . . ."

Nửa người dưới truyền tới khoái cảm khiến cho trong miệng Vương Nguyên rên lên một tiếng. Vương Tuấn Khải lại cứ lộng lên lộng xuống khiến cho phân thân của cậu dần dần đứng lên. Mặc dù làm trong phòng tắm cũng không thoải mái nhưng anh muốn làm ở đây thì cứ làm vậy.

Vương Tuấn Khải dùng một tay đùa giỡn phân thân Vương Nguyên, một cái tay khác liền vội vàng vòng tới phía sau, ngón tay mò vào giữa đùi liền tìm được miệng huyệt ấm áp, cùng dòng nước trực tiếp liền chọc tay vào. Có nước ấm bôi trơn, nhục bích bên trong ẩm ướt mềm mại nên đút vào rất thuận tiện, Vương Tuấn Khải dùng ngón tay trước sau ra vào hậu huyệt, gấp không thể chờ được.

"Ông xã. . . Ông xã. . . . . ."

Vương Nguyên thay đổi xưng hô, âm thanh cũng càng thêm ngọt ngào mềm mại, hai tay chống trên vách tường, dùng sức nâng cái mông lên muốn ngón tay đâm vào càng sâu.

Bị anh đâm chọc vài cái, hậu huyệt của cậu cũng dần mềm ra, Vương Tuấn Khải liền không nhịn được nữa đâm cả cây đi vào.

"Ông xã....!"

Hậu huyệt trong nháy mắt bị nới rộng, Vương Nguyên cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là đột nhiên bị một thứ vừa to vừa nóng như vậy đâm vào khiến cho cậu sợ hãi hét lên.

Vương Tuấn Khải không những dừng lại mà càng liều mạng ra vào.

"Tiểu Nguyên. . . Tiểu Nguyên. . . . . ."

Vương Tuấn Khải dùng tay siết chặt eo Vương Nguyên, nhục bổng càng thêm sức ra vào trong thân thể cậu, đè ép cả thân thể cậu dán chặt vào mình.

Mẹ thì không ngừng gào khóc cùng cầu xin khiến cho trong lòng anh một áp lực quá lớn. Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần đối với hậu quả, nhưng đi đến bước này khiến cho anh không thở nổi, bản thân chỉ có mỗi em ấy là chỗ dựa cho mình. Vương Tuấn Khải cấp thiết muốn làm là vì muốn ở trong cơ thể của cậu mà bình tĩnh lại.

Phòng tắm chật hẹp nên thân thể hai người gần như là dán chặt vào nhau, phân thân rút ra một khoảng rồi lại dùng sức va chạm vào mông Vương Nguyên, tiếng bạch bạch khi thân thể va chạm cùng với tiếng thở dốc của hai người khiến cho không khí càng thêm ám muội.

Trong phòng tắm ẩm ướt oi bức, thời gian dài khiến cho Vương Nguyên có chút tê chân, nhưng Vương Tuấn Khải ở phía sau vẫn không có ý định dừng lại. Vương Nguyên cũng không đành lòng kêu anh dừng lại, mông càng thêm vểnh lên để anh thao mình.

Vương Nguyên chống đỡ một lát liền bị thao đến bắn ra, vì là làm trong phòng tắm nên cũng không lo bị tinh dịch bám bẩn. Thời điểm Vương Nguyên bắn ra, anh cũng không có ngừng lại mà tiếp tục đâm cậu, khiến cho phân thân vừa mới bắn ra của cậu lại gắng gượng đứng lên.

Sau đó hai người cũng đồng thời bắn ra, Vương Nguyên cũng không còn sức đứng vững, mềm nhũn ngã vào lồng ngực anh. Vương Tuấn Khải liền cảm, thấy hối hận chính mình làm cậu quá lâu, bây giờ phải tắm rửa cho cậu sạch sẽ rồi ôm đi ngủ.

Ngày hôm sau, hai người như thường ngày đi làm. Ai ngờ trong lúc làm liền nhận được một cuộc gọi.

"Dì Lăng."

Vương Nguyên có chút bất an ấn xuống nút nhận cuộc gọi, đây là lần đầu tiên cậu nghe điện thoại kể từ khi bị đuổi khỏi nhà, ngay cả ba mình gọi cậu cũng không bắt máy.

"Vương Nguyên, Tiểu Khải nó. . . . . . nó có ở bên cạnh con không ?"

Lăng Uyển Như giọng điệu có chút do dự mà nói.

"Không có. Dì tìm Vương Tuấn Khải có chuyện gì sao? Điện thoại di động của anh ấy gọi không được sao? Có phải là có chuyện gì. . . . . ."

Vương Nguyên nghe được cậu hỏi lại nghĩ rằng vì Lăng Uyển Như tìm không ra anh nên mới hỏi cậu.

"Không phải không phải, dì không tìm Vương Tuấn Khải, dì là tìm con có chút việc . Vương Nguyên, con bây giờ có thời gian hay không, có thể ra ngoài cùng dì có chút chuyện."

"Con bây giờ đang làm việc, đợi sau khi khi con tan ca có được không dì??" Vương Nguyên thương lượng nói.

"Được! Được! Còn có. . . . . . Vương Nguyên,con đừng đem chuyeenh này nói với nó...."

"Vâng."



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật