Quỷ Vương thứ phi: Toàn hệ triệu hồi sư

Chương 217 - 219



Bù 3 chương này =((( Mọi người sắp đi học lại chưa???

-------------------------------------------------------------------

☆Chương 217: Ám nguyên tố giả Liễu gia

Edit: Chiryu Vũ

"Ngươi không phải thủ hộ thú của lão tổ tông." Nghe nói thủ hộ thú của người kia là thần thú hệ không gian, mà Xích Luyện khong hề có hẹ không gian, hắn rõ rang là phòng hệ. Liễu Hồ Nguyệt tò mò không biết thủ hộ thú trong truyền thuyết của người kia ở đâu?

"Đã chôn cùng lão tổ tông Liễu gia của các người. Bên ngoài của lớn của cấm địa Liễu gia là ma tinh hệ không gian, chính là của thủ hộ thú kia. Cánh cửa kia, nếu Liễu gia không ngã, cửa không hủy, vậy thì sẽ còn tồn tại mãi. Đáng sợ không phải cánh cửa đó, thứ thực sự đáng sợ là những người bước vào nơi này, ngày lịch lãm hàng năm, bọn họ đều lấy một lượng lớn bảo bối ra khỏi đây... đều là chủ tử để lại."\

Xích Luyện cúi đầu, tuy rằng đã trôi qua rất lâu, Xích Luyện vẫn có thể nhớ rõ rang thời gian đã cùng lão tổ tông Liễu gia lịch lãm, cùng nhau chiến đấu.

Hắn là một nam tử thật hào phóng, cũng là một người thật nhiệt tình, tuy rằng có thời điểm nhìn qua, hắn hơi điên một chút.

Mà lão tổ tông Liễu gia, thời điểm nhắm mắt không phải là chí bảo hắn tích lũy cả đời bị hậu bối lấy đi, mà là những kẻ tham lam sẽ làm Liễu gia chậm rãi sụp đổ. Sự thật có thể thấy, mấy ngàn vạn năm này ở Liễu gia, người có năng lực của thế hệ này lại ít hơn thế hệ trước, năng lực cũng giảm xuống!

Xích Luyện chứng kiến Liễu gia từ lúc hưng thịnh cho đến tính trạng này, hắn không thừa nhận rằng Liễu gia cường đại, thậm chí hắn cảm thấy, hiện tại Liễu gia... không khác gì những gia tộc bình thường. Liễu gia có thể đứng ở Liên Vân Thành không ngã, hoàn toàn bởi vì Liễu Tường Phong!

Như vậy, hiện tại thì sao?

Không, hiện tại hoặc sau đó một đoạn thời gian ngắn, Liễu gia sẽ sụp đổ!

Xích Luyện, cái gì hắn cũng biết.

Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu, trầm tư: "Vậy ngươi... Nguyện ý rời sao, ngươi về gia tộc ngươi, hoặc là, đi cùng ta."

Phượng Dật Hiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Liễu Hồ Nguyệt, cánh môi mấy lần động, nhưng cuồi cùng vẫn không nói ra.

"Ngươi không sợ ta giết ngươi, một người có ám nguyên tố, còn dám mời ta như thế." Xích Luyện bất ngờ xoay người nhìn Liễu Hồ Nguyệt, ánh mắt thập phần trầm mặc, nhưng không có cách nào tìm được một chút đáp án nào qua ánh mắt hắn.

Liễu Hồ Nguyệt hút một ngụm khí lạnh, cái gì hắn cũng biết, còn ở đây bình thản nói chuyện với nàng!

"Ngươi đã biết, vậy thì từ lúc ta bước vào cổ mộ, ngươi nên giết ta ." Liễu Hồ Nguyệt thật bình tĩnh trả lời.

"Chính xác." Xích Luyện ngửa đầu: "Nếu không phải bởi nữ nhân kia, ngươi cho rằng ta còn có thể dung hạ ngươi sao? Liễu gia hưng suy, vì chờ đợi một ám nguyên tố giả xuất hiện. Đến cuối cùng, một khắc chủ tử nhắm mắt đã dự liệu rất nhiều chuyện, ngươi nhìn cổ mộ này còn tồn tại tốt, thực ra vì lão tổ tông các ngươi không thể yên giấc rời đi, cho nên nó mới có thể đứng vững, không ngã không đổ."\

Kết giới bao phủ bỗng dưng dần dẫn tản đi, với là khung cảnh hoang vắng lại trở lại với hang động ban đầu.

Xích Luyện ngồi phía trên tảng đá lớn, lam hạc cùng biên bức vương đã sớm biến mất.

Tâm tình Liễu Hồ Nguyệt thập phần đè nén, nghe Xích Luyện nói, ám nguyên tố liên lụy đến toàn bộ gia tộc, là thật!

Đúng vậy, vậy người thành lập Thí Nghiệm Thần Điện, nam tử phương Tây kia cùng lão tổ tông Liễu gia, tiền sinh hẳn là bằng hữu tốt nhất! Hắn có thể khiến ám nguyên tố trở thành một loại cấm kị, lão tổ tônh Liễu gia tất nhiên cũng sẽ biết chút gì đó.

Ám nguyên tố đến cùng có bao nhiêu đáng sợ?!


☆Chương 218: Nữ vào bước vào cổ mộ mười hai năm trước

Edit: Chiryu Vũ

Dường như nhìn thấy suy nghĩ của Liễu Hồ Nguyệt, Xích Luyện lắc lắc đầu: "Người có được ám nguyên tố không đáng sợ, đáng sợ là ám nguyên tố còn có một cách gọi khác!"

"Vong linh triệu hồi sư ——" lúc này, Phượng Dật Hiên cũng nhẹ thở, hai nam tử trăm miệng một lời.

Phượng Dật Hiên nói tiếp: "Vong linh triệu hồi sư có thể triệu hồi vong hồ bằng một loại cấm chú. Bất kể là linh hồn nhân loại hay là ma thú, hay là chủng tộc khác, đều là có thể bị vong linh triệu hồi sư triệu hồi tới. Nghe nói, người có được loại năng lực này sẽ đánh mất lý trí, cuối cùng, đem theo những vong linh mà hắn triệu hồi ra tàn sát người trong thiên hạ." Hắn quay đầu, nhìn thật kỹ nữ tử bên cạnh, tuy rằng cảm thấy kỳ quái đối với cỗ hơi thở trong cơ thể nàng, nhưng hắn cũng không đem Phương diện kia áp lên người nàng mà suy nghĩ. Lấy thực lực của Phượng Dật Hiên, nhìn thấu nàng là hoàn toàn có thể, nhưng ám nguyên tố kia dường như bị cái gì giam cầm, không thể phóng thích, cho nên trước đó Phượng Dật Hiên không dám kết luận loạn.

"Hiện tại ta tò mò là, mười hai năm trước, nữ tử bước vào cổ mộ này đã ra điều kiện gì khiến ngươi buông tha cho việc giết ta." Hoặc là, trong lòng Liễu Hồ Nguyệt muốn biết càng nhiều đáp án, tỷ như, nữ tử kia có phải mẫu thân Bạch Linh của nàng hay không.

"A, vấn đề của ngươi thật nhiều, giống hệt cái nữ nhân kia!" Xích Luyện phong khinh vân đạm trả lời nàng: "Bất quá, thực lực của nữ nhân kia không phải có tí xíu như tiểu oa nhi ngươi. Nếu nàng tự nguyện chết ở chỗ này, ta cũng đỡ phải động thủ, về phần ngươi... Một cái cây non, ta tùy thời đều có thể bóp chết."

Phượng Dật Hiên khó chịu nhíu mày, hung hăng trừng mắt Xích Luyện: "Ngươi thử xem."

Liễu Hồ Nguyệt vô tâm nhìn hai nam tử tranh chấp, lời nói của Xích Luyện làm nàng cảm thấy rầu rĩ.

Nàng cúi đầu, lại hỏi: "Nữ tử kia tên gọi là gì, bộ dạng như nào, ngươi có biết không?"

"Tuyệt Khinh Vũ." Xích Luyện đứng dậy, tính thời gian bên ngoài: "Ngươi xác định còn muốn đợi ở chỗ này sao?"

Còn một khắc nữa, người Tần gia sẽ động thủ.

Trên mặt Liễu Hồ Nguyệt mang theo thất vọng, nhưng đồng thời, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải Bạch Linh mà là nữ nhân khác, mẫu thân nàng hẳn là vẫn còn sống mới đúng.

"Cha ta ở đâu?" Liễu Hồ Nguyệt hiện đang lo lắng là phụ thân của nàng, nếu là hắn tiến vào nơi này mà lại không tìm được Bạch Linh, Liễu Tường Phong sẽ biến thành cái dạng gì?

Xích Luyện nhẹ nhàng nâng tay một chút, trong không trung, , không khí dần dần ngưng kết thành một mặt gương, mặt trên chiếu hình ảnh Liễu Tường Phong đang ở một nơi hoang vắng lãng đãng hành tẩu, hắn... cũng bị Xích Luyện vây trong cấm địa.

"Cha!" Liễu Hồ Nguyệt nhẹ giọng gọi.

Xích Luyện với tay về phía trước, mặt gương trong không trung bỗng dưng vỡ vụn, một dòng khí cường thế xoay tròn trong không gian, chớp mắt, chỉ thấy dòng khí cuốn lấy, hạ xuống một người.

Liễu Tường Phong có chút chật vật quỳ rạp trên mặt đất, Liễu Hồ Nguyệt trừng lớn hai mắt nhìn hắn, đợi thấy rõ người xuất hiện, Liễu Hồ Nguyệt bước nhanh đi qua, ngồi xổm xuống, nâng Liễu Tường Phong dậy: "Cha..."

Liễu Tường Phong ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Hồ Nguyệt, mấy ngày nay không ngủ không nghỉ chạy, không ăn không uống tìm làm Liễu Tường Phong gầy đi rất nhiều, hai mắt đều lõm xuống xuống, nào còn hình ảnh con người có đường làm quan rộng mở.

"Nguyệt... Nguyệt Nhi..." Liễu Tường Phong sợ run, ở cổ mộ làm sao có thể nhìn thấy nữ nhi của mình? Hắn nghĩ rằng mình hoa mắt, liền cúi đầu dụi mắt thật manh, lại ngẩng đầu nhìn nàng...


☆Chương 219: Hoàng mao tiểu tử cùng bản tôn đoạt đồ nhi

Edit: Chiryu Vũ

Người trước mắt không phải nữ nhi của mình thì là ai, Liễu Tường Phong lập tức bắt lấy cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, lo lắng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Nghe nói ngươi tiến vào cấm địa Liễu gia, nữ nhi lo lắng cho ngươi, nên..."

Ánh mắt Liễu Tường Phong chuyển qua nam tử đứng sau lưng Liễu Hồ Nguyệt, Liễu Hồ Nguyệt còn chưa nói xong, Liễu Tường Phong liền chỉ vào Phượng Dật Hiên hỏi: "Hắn là ai vậy?"

Liễu Hồ Nguyệt quay đầu nhìn nhìn Phượng Dật Hiên, nhẹ giọng ho khan vài tiếng, nói: "Hắn là..."

"Đệ tử quan môn cuối cùng của tông sư Thần Nguyệt Tông." Phượng Dật Hiên không muốn làm Liễu Hồ Nguyệt khó xử, tự mình giới thiệu thân phận trước. Dù sao với hắn mà nói, hắn có phải Phượng vương gia hay không đều không có gì khác biệt. Thực lực của hắn đủ để cho hắn trải qua cuộc sống so Vương gia còn an nhàn sung sướng hơn.

Liễu Tường Phong thập phần kinh ngạc nhìn lam y nam tử trước mắt. Trong thiên hạ, ai chẳng biết đệ tử quan môn cuối cùng của tông sư Thần Nguyệt Tông là nhân vật yêu nghiệt. Chỉ là mấy năm nay điệu thấp rất nhiều, cũng không người nào biết yêu nghiệt kia hiện tại có thực lực như thế nào?

Cũng có người đoán, vị yêu nghiệt kia đã sớm không còn là thiên tài năm đó.

Tóm lại, hắn thần bí khó lường, có người cười nhạo hắn thực lực lâu không thăng, cũng có người ánh mắt nhìn xa, cho rằng niên thiếu ném đó hết sức lông bông thiếu niên, nay đã biết điệu thấp.

Liễu Tường Phong không nghĩ tới sẽ gặp "Phong trần công tử" trong truyền thuyết vào tính huống như thế này.

"Phong trần công tử." Liễu Tường Phong chỉ vào Phượng Dật Hiên, cúi đầu gọi.

Xích Luyện hiển nhiên cũng không bất ngờ về thân phận của Phượng Dật Hiên, chính là cho một cái cười nhạt.

Liễu Hồ Nguyệt gật gật đầu nói: "Đúng vậy, phụ thân."

"Ngươi làm sao có thể kết bạn với hắn?" Liễu Tường Phong hoàn toàn đã quên bản thân hiện tại ở nơi nào, bản thân tiến vào là vì cái gì, mà lấy ánh mắt thưởng thức đánh giá Phượng Dật Hiên.

Nếu hắn biết, nam tử trước mắt là ngốc Vương gia Thiên Thủy quốc thì sẽ có biết cảm như nào a.

Phượng Dật Hiên tuấn nhan nở rộ, nhàn nhạt cười, ánh mắt ôn nhu dừng trên người Liễu Hồ Nguyệt, tiếng nói trầm thấp, hoàn toàn tương phản với hình ảnh trước mặt Liễu Hồ Nguyệt trước đó: "Liễu gia chủ, ngươi không biết nữ nhi của ngươi có được loại tư chất nào sao?"

"Có ý tứ gì?" Liễu Tường Phong quay đầu nhìn nữ nhi, bị lời nói của Phượng Dật Hiên làm cho hồ đồ.

Liễu Hồ Nguyệt quay sang, trừng mắt nhìn Phượng Dật Hiên, nhưng cái trừng mắt của nàng lại không ngăn cản được lời nói sau đó của hắn.

Phượng Dật Hiên: "Nàng là... Tân sinh triệu hồi sư Liễu gia, có được cửu hệ, không riêng năng lực triệu hồi sư rất mạnh, ngay cả khí mạch cũng thông."

Đáp án không thể nghi ngờ khiến Liễu Tường Phong khiếp sợ, hắn kinh ngạc trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Liễu Hồ Nguyệt, nữ nhi của hắn có được thiên phú như vậy hắn lại không biết.

"Ta muốn... Trở thành đạo sư của nàng." Nhưng mà, lời nói kế tiếp của Phượng Dật Hiên lại làm Liễu Hồ Nguyệt kinh sợ.

Đạo, đạo sư!

Nói trắng ra là, chính là sư phụ!

Đây là làm nương tử của hắn còn chưa đủ, còn phải thu vào trong túi làm đồ đệ sao?

Tử Diễm nghe được lời nói của Phượng Dật Hiên, sắc mặt giống như ăn phải ruồi bọ chết, vô cùng khó coi: "Làm cái gì, sống hơn nửa đời người, vậy mà tự dưng có cái hoàng mao tiểu tử nhảy ra đoạt đồ nhi của bản tôn."

Phốc...

Nội tâm Liễu Hồ Nguyệt bắt đầu rối rắm.

"Bất quá, nữ nhi của ngươi nói nếu là ta có thể cùng nàng cùng nhau tiến vào cấm địa Liễu gia tìm ngươi, nàng sẽ đáp ứng." Phượng Dật Hiên mặt cũng không đỏ nhàn nhạt nói.

===========================================

Đạo sư là người chỉ đường, cơ bản cũng không khác sư phụ. Đoạn này thấy Phượng Dật Hiên đổi trắng thay đen thật đáng yêu

Bonus: Do đọc lại cảm thấy từ ngữ vẫn còn lủng củng nên muốn tìm người cùng beta. Làm theo sở thích nên không có lương ạ ☹


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật