[ Karma x Nagisa ] Định mệnh chăng ?

Định mệnh rất đẹp.



          Những chú chim đang đi ngang qua cuộc nói chuyện dở dang của hai người, không có một tiếng gió nào xuất hiện. Không hề có tiếng bước chân nào đi ngang qua hết. Mọi thứ cứ như đã dừng lại, sự im lặng đến mức muốn nghẹt thở để theo dõi vở kịch đang hay giữa cặp đôi không hoàn hảo sẽ ứng xử như thế nào.

         Tất nhiên, ở trên nóc nhà của ai đó, ba người. À không, nói đúng hơn là có bốn người; trong đó có ba đứa học sinh không thua kém gì cặp đôi hoàn hảo của lớp 10A trường Kunugigaoka và một ông thầy mà các thành viên của lớp 10A chưa từng thấy bao giờ trong lịch sử. Takebayashi, Maehara, Isogai vẫn với chiếc ống nhòm và tai nghe đó, đang hí hửng xem coi hai nhân vật chính của chúng ta sẽ phản ứng như thế nào, một khuôn mặt đen lại, cao hơn họ đứng ngay phía sau, đưa nắm đấm ra cốc cho mỗi người một cái đau đớn thấm tận trời xanh. Isogai la:

                   - Ui da! Lý do thầy?
                   - Lý do? Lý do? Em mới hỏi tôi là LÝ DO -Thầy Hinako càng đen mặt, gằn giọng xuống nhấn mạnh lại rất rõ chữ "lý do" - Hết cách rồi hay sao mà ba đứa chúng bây lại bày trò ngu si như thế hả? Tôi cho ba đứa đi theo để đi do thám, biết trước tình hình lớp chứ không phải là sử dụng cái miệng của mình mà đem đi phá hỏng hết kế hoạch tài tình nhất từ trước tới giờ của tôi. Lỡ chúng nó nghi ngờ có người theo dõi thì tính sao? 

          Takebayashi với khuôn mặt tỉnh bơ, bẻ lại ông thầy : 

                   - Nếu không làm như thế thì hai đứa não to nhưng lại ngu ngốc kia sẽ không mở miệng thổ lộ với nhau cho tới khi uống trà với Diêm Vương mất. Với lại sau việc này thì ta không hề có thiệt thòi gì hết: vừa ghép đôi được thành công mà lại còn có thể có đồ chơi mới để trêu ghẹo Nagisa rồi. Có khi lấy Karma làm đồ chơi mới cũng được đó chứ. - Cậu làm một nụ cười gian xảo. Cậu cũng đẩy kính lên nói tiếp - Và thầy im lặng mà coi kịch đi, thầy đang làm hỏng hết bầu không khí lãng con mẹ nó mạn đấy.
                   - Hai người ồn quá! - Isogai gắt - Lát nữa mà thằng Karma với Nagisa tóm được một cái xong mẹ hết cả bọn đấy.

          Trở lại bầu không khí với lắm chữ rất kì quặc, khó xử: Karma và Nagisa vẫn đứng như trời trồng, mặt đối mặt, đỏ như trái cà chua. Tình cảm của hai người đều đã được đáp lại. Nagisa đã không ngờ rằng mình đã được đáp lại, dù mình là một tên lúc nào được cho ăn friendzone và quá thất vọng nên luôn đi kể lể với ba, đã vậy mình là một đứa con trai, chả có gì hấp dẫn cả. Mắt cậu nhòe đi, không thể nào thấy rõ được khuôn mặt cà chua dễ thương của Karma, não cậu đi quá giới hạn, nên tạm dừng hoạt động. Nagisa ngất, người cậu sắp nghiêng về một bên. Karma thấy liền chạy tới đỡ cậu. Để cậu nằm vào lòng mình, mở chai nước ở trong cặp, thở dài:
                   - Thiệt tình! Cậu là cái quái gì mà có thể làm cho tôi thê thảm tới mức này hả Nagisa?

          Cậu ngậm một ngụm nước, giữ trong miệng, sau đó cậu nâng Nagisa ngồi thẳng lại, đưa môi mình tiếp xúc với môi của Nagisa. Lưỡi Karma liền mở hai cánh cửa ra, tiếng sâu vào trong khoang ấm, khuấy đều ở trong khoang, truyền nước xuống cho Nagisa. Nhưng chưa hết ở đó, cậu vẫn cố tình khuấy động ở trong khoang ấm của Nagisa, lưỡi của hai người hòa vào nhau, Nagisa đỏ ửng cả lên, người cậu toàn hơi nóng, mùi mồ hôi hấp dẫn tỏa ra xung quanh Karma. Karma cứ tiếp tục làm công việc đó. Khi cậu nhắm chắc Nagisa đã ổn hơn, cậu cõng Nagisa về nhà. 

          Nagisa mệt mỏi, chả biết do đâu mà lại như thế. Cậu chỉ biết là mình đang được dựa vào một cái gì đó: cái gì lại rất to, nhưng lại vững chắc, tạo cho cậu cảm giác rất an toàn, cứ như cậu đã được bảo vệ. Một cái gì đó lại rất ấm áp, làm cho cậu không còn sợ lạnh, cứ như mình đã kiếm được một cái gì đó thật sự có thể đặt niềm tin vào. Cậu mở mắt, nhìn thấy mỗi cái bóng của chính mình với lại một ai đó mình đang đè lên. Nagisa ngước lên trời, chợt nhìn thấy trăng sáng, bóng đèn đường cháy dọc hết ngõ ngách. Cậu liền nhận ra bây giờ đã là buổi tối. Chưa kịp lấy lại nhận thức, một tiếng nói sát cạnh cậu làm cậu giật mình:

                   - Dậy rồi à nấm lùn?

          Cậu nhìn lại phía trước, thấy mái tóc đỏ rực quen thuộc, bờ vai to rộng đang cõng mình. Nagisa liền nhận ra đó là Karma. Cậu liền tặc lưỡi, chửi thầm :"Đệt, tại sao...". Karma liếc nhìn ra đằng sau, cười tủm tỉm, không hề nói gì hết. Bầu im lặng đến mức kì quặc nổi lên một lần nữa. Nhưng lại không lâu sau, Nagisa phá tan nó:      
                   - Nè, còn nhớ hồi nãy tôi với cậu thổ lộ với nhau không?
                   - Nhớ, thì sao nào ?

                   - Thế, cậu có nói thiệt không ? Từ khi nào mà nó bắt đầu vậy?
               Nghe Nagisa nói thế, Karma liền khựng lại, mắt đảo liên tục, tìm cách để gỡ bí: 

                   - À .... thì ......
                   - Thì?
          Karma thở dài, lấy lại giọng nghiêm túc :

                   - Thú thật với mày thì tao cũng chả biết khi nào, nhưng nếu mà nói một cách thành thật nhất thì chắc là từ hồi ngày đầu tiên mà tao với mày gặp nhau ở hội trường chăng? Kiểu như tim nó lệch nhịp một cái, cứ như "wahhh" vậy đấy! Công nhận lúc đó cũng mắc cười thiệt mày, tao cứ tưởng mày là con gái, nhưng bây giờ trông mày giống con gái thiệt. Mà, chắc ông trời đã sắp xếp cho mày với tao gặp nhau hay sao đấy !

           Nagisa khẽ thịch một cái, mặt đỏ như trái cà chua xuống tới tận cổ. Xấu hổ chăng? Hoảng loạn chăng? Hay thật không ngờ chăng? Lúc này không ai có thể giải thích được tâm trạng của Nagisa, cậu chỉ cuối xuống, vùi mặt vào lưng của Karma, dụi dụi để che đi sự xấu hổ của mình. Karma liếc đằng sau thấy vậy, liền cười khúc khích. Nagisa thấy bực mình, lấy tay bấu mạnh vào vai cậu. Karma la:

                   - Đau đau đau đau đau ! Mày làm trò gì thế? 
                   - Cười gì mà cười? 
                   - Người ta thích thì người ta cười thôi! Mà công nhận mày cũng thích được hôn ghê chứ. Mới đưa nước cho mày thì mày lại đòi hôn thêm rồi. 

            Nagisa sực nhớ lại. Cậu tự hỏi chính mình là tại sao mình lại được tên tóc đỏ này cõng đi. Lần cuối cùng cậu còn nhớ là tên đó với cậu đã cùng thổ lộ được cảm xúc cho nhau. Cậu tự nói thầm:"Thế thì chuyện gì đã xảy ra tiếp nhỉ ?". Sực một cái, cậu liền chợt nhớ ra mình đã bất tỉnh, và hình như mình cảm thấy có cái gì đó rất thoải mái, cái gì đó cứ như là một luồng điện chạy dọc hết cơ thể, làm cho người tự nhiên nóng lên. Cậu liền nhớ :"Hình như có cái gì đó được đưa vào miệng mình, và mình nuốt chỗ đó. Không không ! Thế thì nó phải mềm, luồn lách và không chừa sót một chỗ nào trong khoang miệng mình. Cậu tái mặt lại :"Không lẽ nào ... ". Cậu liền hỏi lại: 

                   - Khoan, đừng nói tôi với cậu đã hôn, HÔN đấy nhá!!
                   - Chứ còn mẹ gì nữa!! Mới đưa nước cho cậu xong thì cậu đòi tiếp, thì tôi phải đưa thôi! 
                   - Đồ biến thái! Đồ quái vật! Đồ hư hỏng! Không chịu không chịu! - Nagisa vừa la vừa nắm tóc Karma giật liên tục, đánh mạnh sau lưng Karma. Quá đau, bị mất thăng bằng, cậu và Nagisa đều té, Nagisa thấy nhói ở người, cậu thấy thân hình to lớn của Karma đang nằm phía trên cậu, ánh mắt màu hổ phách nhìn vào cậu, cứ như thấy được hết tâm can, thấy được hết những chỗ nhỏ nhặt nhất của cậu. Cậu liền đỏ mặt. Karma kéo Nagisa dậy, gương mặt nghiêm túc lại, nói: 

                   - Nagisa, tôi thích cậu. À không, tôi yêu cậu. Cậu có thể cậu thổ lộ với tôi, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng lời nói đó của cậu không phải là đùa giỡn. Nên tôi muốn hẹn hò với cậu sau khi chúng ta đã lên đại học, và tuyên bố cậu là của tôi, tất cả. Nên nếu cậu thích tôi, cậu có thể nói lại câu đó được không?

            Nagisa ấp a ấp úng, không biết phải làm sao, cậu có vẻ rất muốn nói ngay nhưng cũng còn phân vân gì đấy nên chưa thể nói ra được. Thế cậu liền đánh liều: 

                  - Thế... Cậu có chắc không? Nếu cậu hẹn hò với tôi thì mai sau cậu không thể thích con gái nữa, có khi mai sau tôi hẹn hò với cậu, cậu lại muốn có một đứa con, nên tôi không thể nào sinh con ra cho cậu được... Với lại, lỡ mà cậu bị sự khinh bỉ... 

            Nagisa chưa kịp nói xong, thì Karma đã cốc cho cậu một cú trời giáng đau điếng. Nagisa liền ôm đầu lại, ngồi xuống. Karma liền đổi cách xưng hô thường ngày của cậu:

                  - Đồ não đậu hủ! Chuyện sinh con đẻ cái thì không cần! Tao cũng cực ghét trẻ con. Tao đã nói tao yêu mày rồi mà! Tóm lại, cái gì cần lo trước thì lo, tình cảm của tao sẽ không bao giờ thay đổi, tao xin hứa, nếu mà nói láo thì tao sẽ bị Yakuza bắn 100 viên đạn vào người. Yên tâm rồi chứ?

            Nagisa nghe tới đó, mắt cậu sáng lên như sao, hai má cậu ửng hồng nhẹ. Karma nhìn thấy tạo hóa tuyệt đẹp đó, liền liếm môi cười. Nagisa nói:
                  - Karma tôi thích cậu! Tôi yêu cậu! Tôi muốn trở thành của cậu! Tôi muốn cậu chiếm hữu tất cả những gì liên quan về tôi! Tôi không muốn bị chia cách!
            Karma liền cười tươi, như có ánh nắng tỏa ra, à không, còn hơn cả ánh nắng từ khuôn mặt của tên đó. Nagisa khẽ thịch, cậu cũng cười, cậu đã nhớ vì sao mình lại thích một tên xấu tính, khoái chọc ghẹo người ta, lại hay thô lỗ. Lý do cực kì đơn giản: định mệnh đã dẫn lối cho hai đứa quái đản, lập dị tới với nhau.  Ông trời đã tạo ra một sợi chỉ đỏ thanh mảnh, chừng như vô nghĩa nhưng rất thiêng liêng buộc chặt hai ngón tay lại với nhau, để nhắc nhở rằng họ sẽ không thể lúc nào ở bên nhau, nhưng họ cũng chẳng bao giờ quên nhau, không bao giờ phản bội lòng tin của nhau.




             Ngày hôm sau ở trường, khung cảnh lớp 10A lại càng nhốn nháo dữ dội hơn bình thường, thậm chí cả thầy giáo Hinako - vị thầy chủ nhiệm có một không hai của họ lại tới sớm trước khi mà giờ học được bắt đầu cả nửa tiếng. Và một tiếng la hét lạ lẫm vào đầu buổi sáng: 

                  - Tụ bây nghe đây, kể từ nay trở đi tên lùn này là của tao, thằng nào mà dám sờ vào một cọng tóc của nó là cái mạng của bây đếch biết bị cái gì đâu nhá.

              Vừa nghe câu đó xong, cả lớp im lặng ba giây. Một giây. Hai giây. Ba giây. Đúng như các bạn nhận ra, cả lớp đều la :
                  - Clgttttttttttttttttttttttttttttttttttt ???????????????
             Những đứa đang ăn sáng thì đều bị mắc nghẹn, tên nào đang uống nước đều phun ra đầy sàn, có khi bị sặc nước. Những tên thì trợn mắt, đập bàn, nhiều tên đã bị hóa đá. Có cả những tên muốn gỡ hai chiếc tai của mình, đem đi lau chùi sạch sẽ để biết rằng mình không hề nghe nhầm. Chúng nó chỉ có đúng một điều trong đầu: mơ à??
                  - Ê Karma, mày có chắc là não mày bình thường chứ? Mày có bị sốt không đấy?
                  -Ý Nagisa! Thiệt hả? Hồi nào? Thời gian? Địa điểm? Thằng đó đã nói gì với mày? - Một số thằng đã huýt huýt Nagisa, hỏi cung, và chúng nó sắp bị đánh bởi thầy Hinako.

Ở trong sân trường:

                  - Mày nghe gì chưa? Karma tuyên bố Nagisa - linh vật lớp 10A là của thằng đó đấy!
                  - Con lợn gợi tình? Thằng đó mà cũng biết yêu đương á? Xạo quần.
                  - Nghe nói là lên đại học mới chính thức hẹn hò đấy! Trời đụ chúng nó!!

              Thế là lời bàn tán đó đã nhanh chóng lan hết ra toàn trường, và tất cả các giáo viên đều sợ hãi. Nagisa xấu hổ đến mức ngay sau ngày hôm đó, cậu ta trốn học cả một tuần, làm cho những người đều biết rõ nội dung cuộc tỏ tình ngay hôm sau đó phải đi tốn công lo âu và không thể nhịn được cười. Tất nhiên Karma là phải là người lo nhất. Và sau một tuần như thế thì cậu ấy vẫn tiếp tục lên trường.

               Lớp học vẫn diễn ra bình thường. Tiếng la ó của ông thầy Kage Hinako, những tiếng cười rộn ràng của cả lớp. Có những trận đấu tập căng thẳng giữa ông thầy và tất cả mọi người. Thầy Hinako đã rèn giũa kĩ năng vật lộn với cuộc sống, khả năng chiến đấu của họ nhạy bén hơn, và đã giúp rất nhiều cho việc khai thác tất cả các tính cách và định hướng thành công con đường tương lai của mỗi thành viên của lớp 10A. Sau đó thầy Hinako vẫn tiếp tục con đường làm giáo viên chủ nhiệm của ngôi trường Kunugigaoka, và được tất cả bọn học sinh thách đấu như mọi năm bình thường. 

               Tốt nghiệp cấp 3, mỗi đứa mỗi ngả, thành viên nào của 10A đều đã tới được ước mơ mà mỗi người muốn. Và họ luôn giữ liên lạc bằng cách một năm ăn chơi một lần cho tới khuya.Thầy Hinako luôn bị các học sinh săn lùng và bắt đi dự lễ họp mặt cho bằng được. Năm nào cũng thế, và luôn kết thúc bằng việc thầy giáo ưu tú đấy phải trả một nửa tiền rượu. Tất nhiên, Karma với Nagisa giữ mối quan hệ của họ rất tốt và họ luôn bị cả lớp chọc ghẹo mỗi năm gặp lại. Sợi chỉ đỏ đã gắn kết hai người họ với nhau, và tới bây giờ, sợi chỉ vẫn luôn bền chặt, không thể cắt rời được. Thần thánh đã cho họ đến với nhau bằng những tình huống hết sức dở khóc dở cười, và bùm! Họ thuộc về nhau.Dù chuyện gì xảy ra, thì họ sẽ luôn gắn bó với nhau.

HẾT.

========================================

Đmm !!!! Chap cuối như shietttttttttttttttttttttt !!!! đcm nó không có hài hước như cũ !!!! Fuckkkkkkk !!!!

Au quyết định rằng sẽ không viết H cho bộ này, vì nó sẽ làm mất đi tính hài hước vốn có của truyện, và một phần là do Au méo biết viết H :vvvvvv ( thật ra là biết chút chút nhưng cách diễn đạt về H thì quá tệ )

Xin lỗi vì làm cho độc giả thất vọng. Mà thôi hết rồi nên Au sẽ không viết truyện nữa. 
Nếu bạn nào muốn có ngoại truyện thì xin cmt báo, tất nhiên tới tháng 9 Au mới làm ... Một lần nữa xin lỗi độc giả ...

À mà dự án dj mới là NTR với lại gangbang với SE :))))) và dự đoán 50% sẽ tiến hành vào tháng 9 :v, còn lại là trễ hơn :v bạn nào thích máu chó thì mời xơi :)))))))))))))))

Hình kết thúc ...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật