AllV l Dạ Khúc '노 래'

chương 15



     Trong trường cũng có một số học sinh bất bình thay cho Park Jimin, thế nên những tin đồn không được hay ho cho lắm về Kim Taehyung bắt đầu nổi lên như nấm sau mưa. Nhưng Kim Taehyung là ai chứ ? Là bảo bối xinh đẹp của các anh chị lớn máu mặt có tiếng. Chỉ cần họ dọa đôi câu, đánh đôi lần là bọn học sinh ưa buôn chuyện tự động câm mồm hết, không dám ho he gì.

     Vào một buổi sáng đẹp trời, có hai học sinh khóa dưới một nam một nữ thình lình chặn đường Kim Taehyung ngay dưới sân trường. Taehyung chớp chớp mắt nhìn cô cậu bé lạ hoắc trước mặt mình, sau đó liền lập tức không để tâm cất bước đi vòng qua chúng. Cô bé khoá dưới thấy cậu như vậy nhất thời cuống lên, vội vàng túm lấy tay áo cậu, cao giọng nói :

     - tiền bối Kim, xin hãy dừng bước.

     Taehyung liếc qua bàn tay đặt trên áo cậu, không nhanh không chậm lạnh lùng nói :

     - Bỏ ra.

     Cậu nhóc khóa dưới đeo cặp kính cận dày cộp, trên má còn lấm tấm vài nốt tàng nhang, còn cô bé tuy không đến nỗi xấu xí, nhưng khuôn mặt này nếu ném vào một đống người thì chắc chắn sẽ hoàn toàn bị chìm nghỉm. Nói chung, cả hai đều vô cùng bình thường, nhưng lá gan lại rất lớn.

     Cô bé nhất định không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn. Cô nói :

     - Tiền bối Kim, xin hãy nói chuyện với chúng em một lát.

     - Tôi nói bỏ tay ra. - Taehyung nhíu mày, trong giọng nói đã có phần không kiên nhẫn.

     Cậu bé bốn mắt run run nằm chặt tay, rồi đột ngột hét lên :

     - Không cần phí sức nói chuyện với loại người như anh ta.

     Còn chưa nghe hết câu, một cú đấm đã lao đến trước mặt Taehyung. Cậu thở hắt ra một hơi, không mấy khó khăn túm lấy cổ tay cậu bé vặn ngược một vòng khiến cậu ta khuỵ gối xuống nền đất, rên lên một tiếng đau đớn. Taehyung buông tay, cậu ngồi xổm xuống đối diện với cậu bé, nghiêm túc hỏi :

     - Loại người như tôi là loại người thế nào nhỉ ?

    Cô bé khoá dưới đã sớm bị ánh mắt lạnh lẽo của Taehyung làm cho sợ chết khiếp, chỉ biết đứng một bên hoảng hốt che miệng. Còn cậu bé khổ sở ôm lấy cổ tay vẫn còn run rẩy của mình, không đau mới lạ, bởi Taehyung có hơi tức giận một chút. 

    - Anh là đồ tồi tệ, anh không được phép làm thiên thần của chúng tôi đau lòng ! - Cô bé hét lên, rồi bật khóc nức nở. Cậu bé bên cạnh cũng cúi đầu, rơm rớm nước mắt.

     Lại là thiên thần à ? Park Jimin sao ?

     - Chà, Jimin-ssi có vẻ là người rất tốt nhỉ ? - Taehyung bật cười, nghiêng đầu quan sát cậu bé đeo kính.

     Đeo kính cắn chặt môi, nghẹn ngào nói :

     - Khi chúng tôi bị bắt nạt, chỉ có anh ấy là đối xử tốt với chúng tôi. Anh ấy là thiên thần tuyệt vời nhất trên đời này.

     Rồi anh xuất hiện, khiến thiên thần không còn thường xuyên nở nụ cười nữa, không còn thường xuyên đối tốt với chúng tôi nữa. Chúng tôi thật sự rất ghét anh, Kim Taehyung.

     - Nếu anh không xuất hiện, có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này.

     Taehyung im lặng lắng nghe từng lời nói của hai cô cậu bé, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

      -Thật dễ thương, nhưng cậu bạn nhỏ này, Taekwondo là để tự vệ, không phải là để hại người - Taehyung đứng dậy, chỉnh sửa lại mép áo nhăn nhúm. Cậu quay sang nhìn cô bé, rất tự nhiên đặt tay lên mái tóc cô, nhẹ nhàng thì thầm :

     - Lần sao đừng chặn đường của tôi nữa, nghe không ?

    Giọng nói của Kim Taehyung lúc đó, có lẽ là đáng sợ lắm nên mới khiến cô bé kia mặt cắt không còn một giọt máu, đứng chết chân tại chỗ.

     Jung Woohyun đứng trên tầng hai nhìn xuống, Taehyung đã rời đi được một lúc mà khuôn mồm của hắn vẫn chưa thể khép lại được. Dẫu biết xinh đẹp không hề yếu ớt như vẻ bề ngoài, nhưng tên oắt con kia tuy nhìn đần đần nhưng ít nhiều cũng là đai đen Taekwondo dành được khá nhiều giải thưởng cho trường đấy, xinh đẹp lại có thể đỡ được một đòn của nó dễ dàng như túm một con ruồi như thế ... ? Không hiểu, hắn không thể hiểu được xinh đẹp !

     Kim Taehyung thong thả trở về lớp dành cho hội học sinh, lơ đãng đưa tay chạm vào vết thương phía sau đầu. Chết tiệt!  Vừa mới vẫn động một chút mà đã đau nhức không chịu được...

     - Cười lên nào, Kim Taehyung

     Thình lình, Kim Seokjin không biết từ đâu đột ngột xuất hiện khiến Taehyung giật nảy mình, trên tay anh ta là một chiếc máy ảnh cổ của Đức, giá chắc chắn không dưới vài nghìn đô. Tiền nào của đấy thôi, chiếc máy ảnh đó thực sự rất đẹp.

    Taehyung tròn mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng yên cho anh chụp.

     Seokjin bỏ máy ảnh xuống, nhăn mày nói : 

     - Anh bảo em cười lên đi cơ mà.

     Khóe môi Taehyung khẽ kéo lên, rồi lại hạ xuống. Cậu bối rối cúi đầu không biết nên làm thế nào cho phải, đã lâu rồi cậu còn không chụp ảnh nữa.

      - Chụp ảnh, chụp ảnh nào.

      Không biết Vernon từ đầu nhảy ra ôm lấy cổ Taehyung, cười khanh khách như một đứa trẻ. Không quên tránh vết thương của Taehyung ra rồi thổi phù một cái khiến cậu nhột không chịu được.

      - Buông ra - Taehyung khó khăn chống chân bởi sức nặng đột ngột của Vernon, suýt thì ngã.

     -  Chụp ảnh phải thế này mới gọi là chụp ảnh.

     Vernon nhất quyết bám chặt lấy Taehyung không buông, la lên :

     - Anh tóc hồng, mau chụp hộ chúng em đi.

     Taehyung hoàn toàn đầu hàng độ bám dính của Vernon, bất giác cậu bật cười thành tiếng, đôi mắt cong lại như ánh trăng khuyết, nụ cười của cậu ấy, thực sự rất rất đẹp.

     Chẳng bao lâu sau thì anh lớn lưu ban, Woohyun và Ji hyo thô lỗ cũng ào ào chạy đến, đòi chụp chung với Taehyung. Chính Seokjin đã gọi bọn họ đến đây, để chụp một vài bức hình với Taehyung. Điều này, có lẽ sẽ giụp cậu vui vẻ thêm một chút.

     Một nhóm bạn chí chóe vô cùng ồn ào từ hành lang đến sân trường, tranh nhau chụp ảnh, lúc thì ồ lên vì một bức ảnh đẹp, lúc lại nhăn nhó tức giận vì mặt mình trong ảnh quá xấu. Phải chăng đây chính là một trong những giây phút bình yên đáng nên nhớ nhất của trường trung học mà hồi nhỏ bố mẹ đã kể cho cậu nghe sao ? Phải chăng, bố mẹ cũng đã từng hồn nhiên giản đơn trải qua những năm tháng thiếu niên như thế ?!

     Jin ngẩn ngơ ngắm nhìn nụ cười ấy qua lăng kính, khẽ mỉm cười. Người anh yêu, có một nụ cười tỏa sáng hơn cả ánh dương rực rỡ.

     Sau này, khi Kim Taehyung xem lại những bức ảnh ấy mới chợt ngộ ra một điều, chẳng phải khoảng khắc vui vẻ cùng nhau nói cười dưới sân trường ấy, chính là khoảng khắc cuối cùng còn bình yên đó sao? Nếu lúc ấy, cậu cùng các bạn chụp thật nhiều ảnh thì tốt rồi.

    Đáng tiếc, trên đời chẳng tồn tại cái gọi là ' nếu như '

     Nếu như bố mẹ không đưa đứa trẻ ấy về, vậy thì tốt rồi.

    Nếu như lúc ấy sống như Nayeon, vậy thì tốt rồi.

    Tuổi niên thiếu u ám tàn nhẫn của cậu, bởi vì có họ mà xuất hiện một vệt sáng le lói yếu ớt. Dù nó có dễ dàng bị dập tắt như thế nào đi chăng nữa, Kim Taehyung cậu nhất định vẫn sẽ vô cùng trân trọng nó.

***

    Hôm sau, Jin đưa tập ảnh đã được rửa cho Taehyung, mỉm cười nói :

    - Lim Nayeon nhờ anh chụp ảnh em.

     Ngón tay thanh mảnh vuốt qua những tấm ảnh chợt khựng lại.

     - Nayeon đã chuyển trường rồi.

     - Con bé nhờ anh chuyển lời đến em, rằng con bé xin lỗi vì không thể thực hiện lời hứa của mình. Nayeon nói sợ nếu cứ ở bên cạnh em, con bé sẽ trở nên ích kỷ, sợ sẽ khiến em tổn thương.

      Seokjin nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười :

     - Anh thật sự rất hâm mộ tình yêu của con bé - Anh đứng lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bi gió làm cho rối tung của Taehyung.

     - Em phải cười nhiều lên mới được, em cười rất đẹp đấy. Taehyung à, anh sẽ đợi đến khi em sẵn sàng đến bên anh.

     Jin nói xong, liền xoay người bước đi.

    - Đừng đợi...

    - Đó không phải là điều em có thể quản được đâu, đồ ngốc.

     Nayeon là em họ của Seokjin.
     Nayeon từng nói với Seokjin rằng, trên đời này có hai thứ không thể nắm bắt, một là chuyện cũ, hai chính là những hạt mưa. Đáng tiếc, em và Taehyung, lại rơi vào cả hai trường hợp đó, thế nên em mới hiểu, dù em có cố gắng đến mức nào thì chuyện của chúng em chắc chắn không có kết quả.

     Kim Seokjin đi lướt qua Kim Namjoon đang đứng bần thần ở ngoài cửa lớp.

     Namjoon bật cười chua chát. Haha, ba đứa bạn cùng nhau lớn lên có khác, hiểu nhau đến mức cùng đem lòng yêu thương một người.

----

     - Oa, Kim Taehyung, tình cờ ghê. Hình như chúng ta có duyên phận đấy ha ha - Taehyung đối với giọng nói oanh vàng của Namjoon chính là không thèm quan tâm, cậu đổi tư thế quay đầu sang chỗ khác, thư thái tiếp tục ngủ. Còn anh như tên ngốc đứng trên sân thượng tự nói tự cười một mình.

    Namjoon nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, nhe răng cười :

     - Anh...sẽ buông tay.

     - Cảm ơn.

     Vậy là Kim Namjoon, đã từ bỏ Taehyung của chúng ta rồi.

     Buông tay, thực ra không phải là đã hết yêu, mà là biết trước được số phận phải cách xa. Thay vì chọn từ bỏ trong đau khổ, tôi tương đối thích việc được đường đường chính chính bên cạnh bảo vệ em hơn. Giống như những người bạn.

     - Lần sau nếu có ai bắt nạt em, cứ nói với anh.

     - Được.

     Rõ ràng là đã nghĩ kĩ hơn một trăm lần mới quyết định. Nhưng, tại sao vẫn đau thế này...? Ruột gan tim phổi giống như bị buộc tùm lum vào nhau cùng rỉ máu. Thật sự là anh không thể cười nổi nữa Taehyung à.

      Nhưng Namjoon ơi, anh chưa bao giờ thực sự nắm lấy bàn tay của Taehyung cả...

***

     Khi Kim Taehyung mở mắt, người ngồi bên cạnh cậu lại là Jeon Jungkook, cậu ta đang nghịch tóc của cậu.

     Nhận ra Taehyung đã tỉnh ngủ, Jungkook nắm lấy tay anh để kéo anh dậy. Mỉm cười bình thản.

     - Về nhà thôi, Taehyung.

     Về nhà thôi...

     Cậu cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ được nghe lại câu này nữa.

     Bao nhiều năm tháng chờ đợi, cuối cùng cũng có người cùng cậu trở về cái nơi được gọi là nhà rồi.

     Nhà, không đơn thuần chỉ là chỗ để dung thân, che mưa che nắng. Có chờ đợi, có tình cảm, mới có thể chân chân chính chính gọi là nhà.

---

     Càng đi về phía ngoại ô thành phố, bầu trời càng trở nên u ám, có gió to và đường thì đầy bụi bay tứ tung. Khung cảnh đáng sợ này, giống như là đang báo hiệu một điều tồi tệ gì đó sắp diễn ra.

     Trước cổng khu biệt thư có đến hơn chục chiếc xe ô tô màu đen đỗ thành một hàng dài. Jungkook lo lắng quay sang nhìn Taehyung :

     - Anh..?

     Taehyung bất ngờ rút chìa khoá xe ô tô của Jungkook, cậu nhanh chóng ra khỏi xe rồi khóa hết cửa lại. Jungkook tức giận đập cửa kính, hét lên :

     - Mở ra, Kim Taehyung !

     Taehyung đút chìa khoá vào túi áo đồng phục, bình tĩnh mỉm cười :

     - Nếu cậu dám ra khỏi xe, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.

     Nói xong, Taehyung quay người đi vào trong khu biệt thự. Cậu hít một hơi thật sâu, đồng tử dần dần chở nên đen thẫm, lạnh lẽo và đáng sợ.

     - Không được, Kim Taehyung ! Anh không được vào đó ! - Jungkook điên cuồng hét lên, cậu ra sức đạp cửa, nhưng vô ích.

    Không thể được, nếu như đó là kẻ thù của bố mẹ, nếu như chúng đã phát hiện ra thân phận của Taehyung,.. Anh chắc chắn sẽ chết ! Dừng lại, xin anh dừng lại đi !

     Chợt điện thoại của Jungkook báo có tin nhắn đến.

    ' Đồ ngốc, nếu chúng định đến giết tôi, thì sẽ không dàn cả hàng xe ra như vậy đâu. Đừng lo lắng, ở ngoài đó chờ tôi '

...

     Trong sân, có đến hai mươi người đàn ông to lớn mặc đồ đen, đeo kính đen xếp thành hai hàng, tạo thành một lối đi ở giữa. Những người đàn ông đó thấy Kim Taehyung bước vào thì đứng thẳng lưng, kính cẩn đồng loạt cúi người 90 độ , đồng thành dõng dạc nói :

    - Thiếu gia, chào mừng cậu trở về.
    
    
   
    


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật