[Jeff The Killer] Yêu hoặc Đau (Love or Pain)

Chap 11: Giấc mơ vĩnh hằng [End]



"Jane, con có muốn lấy người đàn ông này làm bạn đời của con không?"

Jane chợt giật mình, cô khẽ ngẩn đầu, dạo lướt đưa mắt nhìn mọi người ở lễ đường, họ đang dồn chú ý vào câu trả lời của cô. Có hay Không....

"Không không không không"

Tâm trí cô gào thét, có chết cô cũng không muốn lấy người đàn ông này làm chồng. Cô ghét lão ấy. Ghét mọi thứ về lão. Ghét....

"Tôi......". Cô mở miệng, nhìn chằm chằm vào lão, rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười đó làm lão ta hài lòng, và tự nhủ về câu trả lời của cô....nhưng có lẽ, lão đã nhầm.

"Tôi....không lấy người đàn ông này".

Không khí phía dưới lễ đường bắt đầu xôn xao, mọi người ai nấy đều tỏ vẻ bất ngờ xem lẫn lo lắng. Cô dâu bị gì vậy? Hẳn là một câu hỏi mà ai ai cũng nhắm đến cô.

Lão nhíu mày, tỏ vẻ bất hài lòng trước câu trả lời đó, tay lão bóp chặt lấy cằm Jane, thủ thỉ.

"Mày...nói lại xem nào"

"Tôi, không, muốn, lấy, ông. Thằng, già, ạ!!!". Jane gằm giọng, tay còn lại của cô hất mạnh tay đang bóp cằm cô của lão.

"MÀY...."

Lão địa chủ tức giận, chạy nhanh đến cái bàn cưới, tóm gọn lấy con dao cắt bánh kem, lão chạy hộc đến chỗ cô, với ý định đâm xuyên thủng cô.

"Cái gì???"

"Chết đi con đĩ". Lão gào thét.

Xoạchhhhhhhh!!!!!!!!

Từng dòng máu lần lượt chảy xuống thành một vũng máu dưới chân. Jane hốt hoảng, cô vội bịt miệng, tránh tạo ra một tiếng hét. Đôi đồng tử xanh biếc giãn ra, run run nhìn lấy người đàn ông trước mặt cô.

"Cô ấy nói, cô ấy không muốn lấy mày. Mày đã nghe rõ rồi chứ ?".

Jeff nhếch miệng, đôi tay hắn cầm chặt con dao sắc nhọn bị dính chút máu. Nụ cười dần rộng ra, để lộ cả mảng thịt bên trong, ánh mắt sắc bén, đỏ rực, nhìn chằm chằm vào con mồi béo ngậy trước mặt, có chút hưởng thụ lẫn thích thú. Nhưng giọng nói của hắn thì ngược lại, toát ra một phong thái đầy tức giận lẫn bình tĩnh.

"Đây là lí do em rời vòng tay tôi?"

Jane im lặng, Jeff đang nói đến cô sao? Cúi gằm mặt xuống, cô dường như đang tránh giọng nói hắn, thì thầm "nhưng cũng vì mạng sống anh thôi".

"Đó là lựa chọn của tôi, không phải của em". Hắn mỉm cười, nhìn lấy miếng mồi béo ngậy đang sợ hãi khi đứng trước hắn, hai tay ôm vội lấy khuôn mặt bị hắn rạch đến phân nửa.

Lễ đường náo loạn, tất cả các vị khách trở nên sợ hãi, kẻ không biết làm gì, dưng đôi mắt chờ chết, kẻ sợ hãi, tìm đường trốn chạy. Những tên lính vệ trang bị đầy đủ, tập trung xung quanh Jeff, vũ khí cầm chắc trên tay. Tâm trí lo sợ, không ai nghĩ rằng, tên giết người đáng sợ bậc nhất đang ở đây, ngay tại lễ đường này. Từng giọt nước mắt rơi xuống, hầu như nghe được những câu nói nhỏ như muỗi phát ra từ những tên lính vệ, lời xin lỗi chân thành của những đứa con gửi đến mẹ, vĩnh biệt mẹ. Con sẽ chết....

Jane đứng sát vào Jeff, nhìn gương mặt đang dần trắng bệch của lão địa chủ, lão chỉ tay thẳng vào họ, ra lệnh.

"Giê...giết chúng"

Đồng loạt tên lính với vàn mũi giáo, mũi kiếm xông thẳng vào hai người. Jeff tặc lưỡi, chán sống rồi sao? Hắn luồn lách thoắt ẩn thoắt hiện, con dao lần lượt đâm vào người này đến người nọ, xuyên thủng qua hàng áo sắt đầy phòng thủ, chạm vào tĩnh mạch mỗi người. Máu cũng theo đó phun ra, nhuốm đỏ bộ áo giáp sắt, lênh láng, bắn tứ tung như chiếc vòi phun nước, nhuộm màu tử thần lên chiếc váy trắng của cô. Quá kinh dị, Jane cúi xuống, xé toạch phần váy vướng víu bị bẩn đó, và vứt bỏ đôi giày cao gót khó chịu kia. Không ngần ngại lấy mũi giáo từ những tên đã chết, cô chuyên nghiệp chọc, đâm thủng mắt những tên tiến gần cô.

Hài lòng, Jeff ôm chặt lấy cô, rồi nhảy phắc lên mái nhà gần đó song bỏ chạy.

"Sao lại chạy???" Jane khó hiểu.

"Chúng quá đông"

"Chẳng phải anh vẫn giải quyết được hết bọn chúng sao?"

"Nhưng sẽ tốn nhiều công sức"

Jane nhíu mày, phong thái này thật chẳng giống hắn tẹo nào. Buông tha cho con mồi ư? Thật khó tin. Nhưng mặc cho suy nghĩ kia, cô cảm thấy khá là hạnh phúc khi lại được nằm trong vòng tay của Jeff, thật tuyệt khi hai ta lại ở bên nhau.

"Giờ chúng ta sẽ đi đâu?!". Đừng nói với cô là không mục đích đấy chứ.

"Chả biết. Miễn cắt đuôi được chúng".

Jane yên lặng. Bởi cứ chạy như vậy không phải là một ý hay. Cô nhìn xuống những con đường, hàng trăm, hàng nghìn tên lính vệ đang đuổi theo hai người và giờ họ đang là mục tiêu của cả thành phố. Rất đông người nhìn thấy họ di chuyển trên mái nhà cùng gương mặt thất thần rồi lủi đi nhanh chóng khỏi khu vực đó. Giờ đây đường xá chỉ còn binh và binh. Hàng hàng lớp lớp đông đến nghịt. Ôi cha, thật đáng ngưỡng mộ nếu hai người họ có thể thoát ra một cách nào đó mà không để bị thương.

"Chết tiệt". Jeff buột miệng. "Bọn cớm đó đã bao vây chúng ta rồi".

Jane hướng đôi mắt nhìn xung quanh. Cô chả nói chả rằng, nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Jeff. Cô nhíu mày, khi nhìn thấy các vết thương ở lưng của hắn.

"Anh bị thương."

"Một chút, không đáng lo ngại. Chúng ta phải giết sạch bọn chúng." Jeff thờ ơ với vết thương, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang lo lắng của cô, hắn không hiểu sao nhìn cô bây giờ thật .... ummm ngon lành!!

Bỗng chốc, hàng vạn mũi tên từ phía dưới phóng lên mái nhà chỗ hắn và cô. Nhanh như chớp, hắn chộp lấy eo cô, nhanh nhẹn tránh các mũi tên một cách điêu luyện rồi nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác.

"Mẹ kiếp". Hắn một lần nữa chửi thề. Sự mệt mỏi đang dần áp lấy hắn.

"Thả em ra và trốn đi, Jeff". Jane mở miệng.

"Em có biết em đang nói cái gì không vậy??". Hẳn tức giận, rít lên.

"Biết, em nói, anh trốn đi và bỏ mặc em ở đây." Cô cúi gằm mặt xuống, buồn rầu.

Jane biết là hắn sẽ không hề nghe cô nói, bởi cô đã không còn thấy hắn ở đây nữa rồi. Hắn đã nhảy xuống dưới và chiến đấu với lũ vệ binh. Một đấu với một nghìn, trên phương diện nào cũng là bất lợi. Cô đã bảo hắn trốn đi rồi mà....

"Jeff!!!!". Cô gào lên. "Chạy điiii, làm ơn, đừng quay đầu lại".

Jeff vẫn tiếp tục chiến đấu, từng cơ bắp của hắn nổi phồng lên. Giết được lớp người này thì lớp khác lại tiến đến. Khỏe đến mấy cũng sẽ gục. Nhưng hắn mặc kệ. Hắn không muốn cô rời xa hắn. Cô đã chót bước vào trái tim của hắn như vậy rồi, có thể dễ dàng bỏ đi như vậy?! Không. Không. Cô phải ở bên hắn, chịu trách nhiệm cho việc làm tim hắn rung động.

Jane gục xuống.

Jeff, tại sao anh không trốn đi. Sao không bỏ em lại?!?

Hắn vẫn đứng đó.

Em vẫn chưa chạy sao?!? Tại sao vẫn còn đứng đó. Chạy đi chứ!!! Tôi đây được rồi.

Cô khóc, từng giọt nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống. Cay.....

Anh cứ bảo vệ em, làm em yêu anh. Thật đáng ghét...

Hắn chiến đấu một cách chệnh choạng, bao vết thương của hắn cũng từ đó loét ra, máu thẫm chảy xuống. Đau....

Em cứ khiến tôi mất phương hướng. Làm tôi bối rối khó hiểu như vậy. Làm tôi yêu, ghen, ích kỉ. Thật đáng ghét....

Cô đứng lên, nhìn về phía hắn..

Đã quá giới hạn của bản thân, hắn gục xuống...

Đáng lẽ, chúng ta không nên gặp nhau kiếp này sẽ tốt hơn....

Binh lính đã phân giảm đi quá nhiều. Xác chồng chất lên nhau. Loang lổ. Một mùi hương tanh tưởi bốc lên, thành các vũng nhão, nhầy nhụa. Không khỏi sợ hãi, các tên sống sót còn lại thục mạng chạy khi thấy Jeff khượng khạo đứng lên, nụ cười gần như không thể mở rộng hơn được nữa. Đôi mắt hắn gần như có thể lòi đến nỗi sắp rớt qua hốc mắt. Gần như cả khuôn mặt hắn bây giờ đang đắm chìm vào một lớp mặt nạ máu đỏ rực, tươi, tanh, tởm lợm. Trông hẳn thật đáng sợ...hơn bao giờ hết.

"Jeff" Cô chạy lại đến bên hắn, nở một nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt xanh ngọc lục mở to, cô đề nghị. "Hãy....ngắm em cười nhé. Thật nhiều vào. Ngay bây giờ. Và đừng bao giờ quên nó."

Jeff bất ngờ, nhưng rồi hắn khẽ mỉm cười lại với cô. Một nụ cười thực sự trong trái tim hắn. Hắn bỗng thấy...thật thanh thản khi ngắm cô.

Các vết loét trên lưng hắn dần trở nên xanh lè, rồi tím lại, song chuyển sang đen. Dấu hiệu của thối thịt. Độc từ đó phát tán khắp cơ thể, máu cứ thế tuôn xuống, như thể mong muốn được thoát ra ngoài, ra khỏi cơ thể này. Trái với sự kinh tởm của tấm lưng loét đó. Hắn lại cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nó không đau nhue hắn cảm nhận ban nãy...nó thật dễ chịu.

Hắn....sắp chết rồi sao?!

Jeff thưởng thức nốt gương mặt cùng nụ cười xinh đẹp kia của cô. Lòng đầy trĩu lặng. Vậy là hắn sắp phải xa cô...xa Slender....xa hai thằng điên kia....xa thế giới này. Nắm chặt lấy con dao trên tay. Hắn mở miệng, một câu nói tạo nên thương hiệu hắn, câu nói đưa hắn vào cõi chết.

Go to sleep...

...

Đôi tròng tử của hắn mở to, máu phun ra loe loét từ miệng. Mùi tanh đó lại xuất hiện. Nhưng nó rất thơm....và khiến giọt nước mắt của Jeff chảy xuống.

"Chúng ta...cùng chết nhé?" Jane mỉm cười, ôm chặt lấy hắn. Mặc cho con dao xuyên qua cơ thể của cô.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

"Họ có quay trở lại không?" L.J bâng quơ ngước nhìn bầu trời trong xanh. Hôm nay quả là một ngày nắng đẹp.

"Mày đang lo cho nó hả? Haha tao nghĩ nó sẽ vui lắm". E.J đệm vào.

Slender không nói gì, ông khẽ thở dài rồi nhanh chóng bước vào ngôi nhà mới. Chỉ hôm nay thôi, ông sẽ quên đi mọi kí ức về Jeff the Killer. Về cuộc đối thoại của hắn.

"Nụ cười...của ấy.....đẹp"

"Vậy sao ngươi không đuổi theo ấy"

" ấy tự nguyện"

"Có thật ấy tự nguyện không?

"Ta không biết"

"Thế này nhé, nếu ngươi đuổi theo ấy bị thương nặng đến chết. Ngươi sẽ làm ?"

"Khóc cười?"

"Tại sao?"

"Tôi khóc tôi không bảo vệ được ấy, tôi sẽ cười tôi mãn nguyện được nhìn thấy coi ấy, ít nhất lần cuối."

"Thật mâu thuẫn"

"Nhưng ông nói đúng...."

"?"

"Tôi sẽ đuổi theo ấy....nhưng tôi không chết. Hứa với ông đó, Slender, tôi sẽ mang Jane trở về".

Mang Jane trở về sao? Ngươi thất hứa với ta rồi, Jeff. Chúc hạnh phúc.

•••Hết•••






Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật