•yukook-seokbi•appearance

•night•



choi yuna nhốt mình trong căn phòng tối tăm, muốn quên đi hết thảy những nỗi đau đớn mà mình đã phải chịu đựng. em chẳng biết cuộc đời như thế nào nhưng vị đắng nếm trải đã đủ, sự đau đớn gần như là chịu đựng hết. em cứ đắm chìm mình trong bóng tối, cứ mãi tự ôm lấy thân mình sau ngày dài bức bối. em chờ đợi, chờ có một ngày nào đó sẽ có ánh sáng mỏng manh sẽ rọi đến tâm hồn mình.

đến khi nào em ngừng khóc cho anh?

một câu hỏi có câu trả lời hay không? giống ánh trăng nhạt nhòa trong đêm, mò mẫn tìm quanh mà tâm vẫn lộng sóng gió. đôi lúc câm lặng nhìn mọi thứ cứ vội vã xảy ra, ánh mắt bần thần phẳng lặng đăm đăm tại một điểm. lướt qua nhau vài giây lại tổn thương đến tột cùng. cười vật vã, cười đến điên dại mà chẳng biết lý do.

tại sao không khóc?

có những nỗi đau thấm quá sâu, ám ảnh đến nỗi thành điều lệ hiển nhiên như thói quen. tập dần thích nghi thì nước mắt cũng tự ngược vào trong lòng. rồi có lúc đang cười, ừ đúng là đang cười thật lớn nhưng lại ướt đẫm hoen mi rồi chợt gục xuống gối gào thét như đang đấu tranh, đang giành giật thứ gì đó rất quan trọng. sau nhiều đêm thu mình như con én nhỏ gãy cánh, cảm nhận đời như cục đá chẳng mấy thú vị. cứ hời hợt, mông lung. chỉ là lỡ qua một người mà ngu dại điên cuồng.

đáng không?

ai giải thích được cho em đây? đâu cũng là một lần biết yêu, được yêu và rời bỏ yêu. một vòng thật chặt chẽ, đầy bẫy vô hình, à không là những cạm bẫy vô tình.

nghẹn nghẹn ngưng ngàn ngổn ngang lệch lạc.

nhặt nhặt vạn mảnh nhỏ chơi vơi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật